(*) những thứ tốt đẹp có thể ngắm nhìn và cảm nhận nhưng lại không
thể chạm vào.
Hạ Tang Tử cầm cổ tay của Mjanh Hành Chu, rời khỏi lòng bàn tay
của anh, vẫn là giọng điệu như chơi trò ve vãn vừa rồi với anh, "Ba tuổi, kĩ
thuật diễn của anh còn khá tốt, học ở trường Quân đội đúng là nhân tài
không được trọng dụng mà."
Lòng bàn tay của Mạnh Hành Chu vẫn còn mùi hương sữa tắm trên
người cô.
Anh khom lưng, dùng một bàn tay khác, từ chỗ ngồi bên cạnh thùng
giấy, lấy ra một bình nước.
"Đội bóng rổ buổi tối liên hoan, em tới không?"
Nếu là bình thường, Hạ Tang Tử khẳng định sẽ đi.
Nhưng hôm nay cô lại từ chối, còn thay đổi sắc mặt, vì chính mình tìm
một cái cớ thích hợp, "Em hẹn với bạn học đi thư viện rồi."
Mạnh Hành Chu rũ mắt, vặn nắp bình uống hai ngụm nước, "Được,
ngày mai anh đến tìm em."
Hạ Tang Tử nhìn thấy Chương Tư Hoán được hai đội viên nâng dậy,
định đưa đi phòng y tế, đưa quần áo trên tay cho anh, "Anh đến xem sao,
anh ấy giống như bị nặng lắm."
Mạnh Hành Chu đặt chai nước một bên, cầm lấy quần áo, "Ừ" một
tiếng, mặc áo khoác vào trong ba giây, nhấc chân liền chạy đi.
Hạ Tang Tử thu hồi cảm xúc, ở sân bóng một hồi cũng không thấy
Chung Tuệ đâu.