Nửa tiếng trước khi tặng quà, Mạnh Hành Chu nháy mắt cô một cái, ý
nói cô đi lấy quà lại đây.
Thổi nến với cắt bánh cùng Mạnh Hành Chu xong, Hạ Tang Tử giả vờ
nói đi vệ sinh, một mình lặng lẽ lên gác mái. Trên đường có nhiều người đi
lên, Hạ Tang Tử tìm một lúc lâu, mới tìm được mô hình trong tủ quần áo
cuối cùng.
Cô sợ mô hình bị hư, cũng còn dư thời gian, nên ở trên mái nhà mở
giấy gói ra nhìn, muốn xem bên trong có vấn đề không.
Vừa mở hộp xong lại nghe thấy tiếng gõ cửa, cô cứ tưởng là Mạnh
Hành Chu, đang lo không có chỗ giấu quà tặng, đang bối rối, ngẩng đầu thì
thấy Thi Tình đang đứng trước cửa, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Chị Thi Tình, chị lên đây có gì không?"
"Thấy em lâu vậy chưa về, nên tới tìm em." Thi Tình thuận tay đóng
cửa, nhìn thấy mô hình bày biện trên giường, hỏi: "Đây là cho Hành Chu?"
Hạ Tang Tử cầm lên, nhìn trái nhìn phải, kiểm tra các bộ kiện, trả lời:
"Đúng vậy, con người anh ấy thật không thú vị, lại thích mấy thứ này."
Thi Tình đùa nghịch giấy gói, bỗng chốc cảm thán, "Cảm tình của em
và Hành Chu thật tốt, một chút cũng không kém so với Du Du."
Động tác trên tay Hạ Tang Tử dừng một chút, nghe ra ý ngoài lời,
ngẩng đầu nhìn, "Chị Thi Tình, có phải chị có điều gì muốn nói không?"
Thi Tình buông giấy gói trong tay, nắm lấy tay Hạ Tang Tử, trong mắt
mang theo ánh sáng, khó có khi ngượng ngùng, "Tang Tử, em nói hôm nay
chị tỏ tình với Hành Chu, cậu ấy có chịu không? Bằng hiểu biết của em với
cậu ấy."