NƯỚC MẮT ĐỎ - Trang 186

được. Nhưng cũng may, máy bay không quay trở lại, chúng tôi thu dọn
được gọn cái hầm thứ nhất. Bắt đầu chuyển đến cái hầm khác, tôi nghĩ cần
phải có mấy ý kiến để chấn chỉnh lại. Tôi nói với tất cả: "Đây là chiến đấu,
đạn còn nhiều mà đường trống trải, chúng ta đi thưa ra. Nếu cứ đi tụm lại
cho vui thì ta đi chơi. Ai muốn đi chơi thì nghỉ hẳn, chứ như vừa rồi là rất
nguy hiểm, cũng may chưa xảy ra việc gì đấy". Tôi còn lảm nhảm gì nữa
nhưng không còn nhớ và nghĩ lại cái giọng khô đanh của tôi mà thấy xấu
hổ. Nói là nói với tất cả nhưng tôi nhằm vào ai thì mọi người đều biết. Hai
cô gái ngượng chín cả mặt.

Không may một tai nạn xảy ra cho tôi vào cuối buổi, khi tôi kê lại mấy

hòm đạn, vô ý thế nào bị giập hai ngón tay. Lớp da phía trong bị bong hết,
rất đau. Quân y khám cho tôi và khi thấy không ảnh hưởng gì đến xương,
băng xong cho tôi về trận địa. Ngay buổi chiều các cô dân quân ra thăm tôi
hết lượt, nhưng không có hai cô bị tôi gắt. "Thật đáng đời" - tôi rủa thầm
mình như vậy. Không mong gì hai cô ra thăm tôi nhưng tôi thấy cần phải
gặp, tôi đã nói những câu hơi quá với họ. Buổi tối tôi họp phân đội, nhắc
nhở công việc trong ngày, phân công công tác ngày mai, song vì tay đau
quá không đi kiểm tra nữa mà về lán ngay. Trong lán, ánh đèn dầu nhỏ soi
rõ một cánh vai tròn lẳn và mái tóc thề. Cô gái đứng dậy ngượng nghịu
chào tôi và nói ngay: "Buổi sáng em vô ý làm anh bực, anh đừng để bụng
giận bọn em. Cứ tưởng anh phải đi bệnh xá...". Tôi cảm động và thật lúng
túng không biết nói sao. Lúc đó mọi người đã về. Câu chuyện trở nên ồn ào
và vui vẻ, và cho tới khi cô về thì tôi mới lúng búng được một câu cảm ơn.
Thế rồi ngày hôm sau Thanh ra và bắt tôi để cô thay băng. Giọng Thanh có
âm vang đặc biệt, không lẫn với ai, ấm và mịn. Đôi mắt tròn, đen láy, hơi to
so với khuôn mặt cô, nhưng rất ưa nhìn. Trước đôi mắt đẹp ấy, lòng kiên
nghị của tôi như biến mất và tôi tuân lệnh một cách ngoan ngoãn. Sau lần
đó, cô trở thành bác sĩ riêng của tôi, cô thay băng, cô an ủi và khi thuốc
kháng sinh thiếu, cô đi tìm các thứ lá tiêu độc, tự sắc lấy rồi đem ra ép tôi
uống. Và điều này nữa tôi thú thực là một tính xấu của tôi: Khi Thanh đòi
giặt quần áo của tôi, tôi đã không từ chối. Cô chăm sóc tôi như một người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.