NƯỚC MẮT ĐỎ - Trang 49

- Em cũng chưa biết. - Thu trả lời.

Không thể nhận ra bãi khách này thuộc trạm nào thật nhưng nhất định

đây là một đường dây bị lộ, bị rải bom. Họ không khác gì người đi tìm lại
dấu tích cổ xưa.

Hai người ngồi nghỉ lại bãi khách hoang tàn ấy khá lâu. Vai Dong rất

đau, mỗi lần đeo ba lô lên hay đặt ba lô xuống, Dong nghiến răng chịu đau
trông đến thương hại. Vết thương của Thu không thấy đau lại, nhưng
xương chậu bị rạn lại đi bộ đã hai ngày, điều đó không dễ coi thường.

Ngày thứ hai đã sắp hết. Mà nơi họ đến còn mịt mù ở đâu.

Không đứng lên nổi nhưng đành phải rời bãi khách, Thu đỡ cho Dong

cái ba lô lên vai. Chàng bác sĩ đi trước, Thu đi sau, mỗi bước đi đều nặng
như đá. Nhìn cái ba lô to kềnh của Dong, Thu định đùa một câu lại thôi.

Có khác gì Thu ba năm trước đâu.

Bắt đầu lên đường, trong ba lô Thu đủ thứ: giấy viết thư từng ôm, tem

thư từng tập, phong bì một chồng. Chiến tranh và hòa bình cả bộ. Những
người khốn khổ cả bộ, thêm Người con gái viên đại úy, Số đỏ. Chưa kể đến
tăng võng, quần áo, gạo và thịt hộp, sữa hộp, trang bị cho một người lính đi
B. Nặng không lê được nhưng không nản chí.

Đi được nửa đường thì lè lưỡi lắc đầu nghĩ cách giải tỏa dần cái ba lô.

Tiếc cũng phải bỏ. Đến một trạm cho ai đó một cuốn. Vào đến Chà Là đống
sách chỉ còn lại cuốn Số đỏ vì tiếc quá không thể cho ai.

Tiểu đoàn con gái của Thu đi vào, đến bốn trăm đứa, làm đẹp cho cả

rừng Trường Sơn. Mấy đứa ở Bát Đàn và Khương Thượng còn mang nước
hoa và hộp son. Sau đó tiểu đoàn bị chia lẻ ra, dăm đứa vào một trạm, vài
chục đứa ra mặt đường, vài trăm đứa làm giao liên và vận tải, còn lại phục
vụ trong các trạm quân y tiền phương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.