NƯỚC MẮT ĐỎ - Trang 48

Gần hết bãi bom, Thu mới nhận ra đó là một bãi khách cũ. Thế mới

yên tâm. Đêm qua cô cứ lo sợ một mình mà không dám nói với Dong là có
khi họ đã lạc sang đất Lào. Thật may, họ vẫn quanh quẩn trong vùng
Trường Sơn.

Buổi trưa họ dừng lại bên bờ một con suối lớn, nước đổ cuồn cuộn, họ

ăn trưa bằng bánh lương khô cuối cùng. Nước không còn lấy một giọt, hai
cái bi đông nhẹ tênh từ chiều qua. Cả hai không ai có diêm và không biết
cách gì để làm ra lửa. Dong khổ sở vì khát, nước bọt trong miệng đặc
quánh lại.

- Anh phải uống một ngụm nước suối, khát hết chịu nổi rồi. - Dong

nói.

- Mỗi người một ngụm thôi nhé. - Thu giao hẹn.

Nhưng khi vục nước lên uống, Dong đã làm một hơi dài. Thu kêu lên.

- Anh ăn gian.

Dong cười xòa.

- Anh uống hộ phần em.

Nhiều năm sau, Thu vẫn nhớ nụ cười của Dong giống như nụ cười của

đứa trẻ có lỗi. Còn cô thì lo thắt tim lại vì Dong.

Đi một thôi nữa, họ gặp một bãi khách sơ sài. Dưới tán lá rừng, mặt

đất đã được phát quang, dăm cái bàn ăn mưa gió chưa làm cho mục nát, vài
cái bếp lộ thiên còn sót lại những cục than đen. Một cái bãi khách tạm thời
đã bỏ đi cách đây ít nhất cũng vài năm.

- Bãi khách này thuộc trạm nào đây, ba mươi chín hay bốn mươi? -

Dong hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.