NƯỚC MẮT ĐỎ - Trang 83

Không, dù hai đêm trong rừng hay hai mươi đêm lạc rừng, Thu biết

mình sẽ ân hận. Hoàn cảnh và môi trường đưa đẩy. Mà Thu không muốn
mình làm một việc gì phải ân hận. Hai đêm ấy, Dong trách móc và giận hờn
biết bao nhiêu. Lá thứ ấy vẫn còn.

''Thưa Thánh,

Em đáng được vẽ thành tranh, đáng được tạc thành tượng. Anh gọi em

như là Thánh. Thượng đế đã sắp đặt anh gặp em, yêu em, Thượng đế khéo
bày đặt ra lạc đường, đặt hai đứa vào giữa vũ trụ mênh mông, trong những
đêm thăm thẳm. Hóa ra anh chỉ là công cụ trong tay ai đó dùng để thử
thách em. Thưa Thánh, em đã chiến thắng và xứng đáng là Thánh. Còn
anh, anh muốn là người đàn ông, với những ham muốn trần tục, biết yêu và
biết say đắm. Em đừng trách anh. Những ham muốn và đòi hỏi của anh như
thế là xấu, nhưng anh không muốn làm người cao siêu. Làm Thánh mệt
lắm. Có lẽ chỉ một mình em làm được. Hai đêm em kiên quyết giữ mình
như vậy, anh thật thà tôn em làm Thánh.

Có người lên binh trạm, anh đi cùng với họ để đuổi cho kịp đoàn. Hơi

vội. Tìm đến thăm em, người ta bảo em đi vào rừng hái rau. Anh chờ mãi.
Tối mai hoặc tối ngày kia, anh sẽ đến em. Muốn nhìn thấy em, dù một
thoáng cũng được. Anh nhét mấy dòng này vào túi ba lô của em. Thấy thì
em đọc, mất thì thôi. Anh D''.

Hôm ấy là sau ba ngày lạc rừng, cả hai đã về đến binh trạm. Mỗi

người ở một khu cách biệt nhau. Dong trách Thu hay thanh minh? Cái
chuyện ấy nói ra thật ngượng, nhưng Thu làm sao khác được. Cô cũng khát
khao, cô cũng yêu, trong vòng tay Dong hai đêm, cô tưởng mình lịm đi,
cũng cuồng si, đê mê, ngây ngất. Nhưng trái cây còn xanh đừng bắt nó chín
ép, chín sượng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.