NƯỚC MẮT ĐỎ - Trang 82

Cô nằm khóc mê man. Thế là Dong không để lại một chút gì trên cõi

đời này. Dong để Thu phải sống cô đơn. Cái mà các cô gái sợ sệt sau những
cuộc ái ân vụng trộm thì Thu lại khác, mong đợi, chờ đón, hy vọng. Nếu
như Dong còn sống, không biết Thu mong đợi hay trốn tránh, cô chưa hề
nghĩ đến, cô không biết, cô không nghĩ đến. Trước mắt chỉ có một tình yêu
hết thảy, hòa nhập, hóa thân cho nhau...

***

Những năm sau đó với biết bao biến cố của chiến tranh. Bạn đồng

ngũ, những cô gái ra trận, người mất người còn, những số phận cát bụi. Đất
nước cuốn vào cơn lốc đánh giặc. Nhiều tháng dài gạo hết, chiến trường
đói, ăn sắn cầm hơi để thông đường. Tiếng súng lặng dần và hết.

Vệt tấy tâm thức rồi cũng liền da, Thu sống những ngày yên ả. Nhiều

năm cố quên đã một lần mong ước có một đứa con với Dong. Thất vọng teo
dần còn lại như hạt sạn lặn xuống đáy. Thế mà không ngờ hai mươi năm
sau khi mọi cuộc tìm kiếm hạnh phúc gần như vô vọng thì sự khát khao lại
tái sinh biến thành nỗi hối tiếc và buốt đau cứa xé trong lòng Thu. Cô đơn
và hối tiếc, Thu va đập, trôi dạt trên hai bờ đê ấy.

''Giá như hồi đó cô có đứa con với Dong'', không, đó là chiến tranh.

Dư âm của chiến tranh dội lại. Hết chiến tranh rồi, quá trình người con gái
mặc binh phục mài cuộc đời mình vẹt đi, mỗi người bỏ lại một thứ mình
có: sắc đẹp, tuổi trẻ, tình yêu, trí tuệ... Thu không bỏ dở, cô đi hết cuộc
chiến tranh, trong đó mỗi chặng đường cô san sẻ lại một thứ mà mình có.

Tại sao cô lại không có với Dong một đứa con? Cô yêu Dong với một

tình yêu tinh khiết, thơm ngát và trong trẻo như hạt sương. Tại sao Thu lại
không hiến dâng sự trinh tiết của mình như con người quỳ phục trước sự
mất mát của đồng loại?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.