NƯỚC MẮT ĐỎ - Trang 80

chúng hành hình ngay tại chỗ. Nhất định chúng chưa rút.

- Tôi lên đó vào lúc nhập nhoạng, tôi cần lấy xác Dong về. Mới đêm

qua tôi còn ngồi với anh ấy.

Thu trút quần áo ra ngoài, bỏ tấm ni lông mới nhất vào cái ba lô

không, dắt thêm hai quả lựu đạn rồi ra đi. Cô không biết rõ nơi Dong bị
phục kích và cũng không ai nói chính xác với cô điều đó. Mới cách đây vài
giờ, anh với em còn bao dự định. Cô cứ đi. Chỗ phục kích không biết bao
xa. Đường rừng chỗ sáng chỗ tối. Chân bước tay luôn luôn nắm hờ quả lựu
đạn và sẵn sàng tung vào tụi chúng.

Qua khúc ngoặt, hiện ra một vùng quang đãng, Thu chợt thấy tanh

lợm. Mùi tanh của máu người. Da thịt cô như mọc chông cả lên, từng đợt
khi nóng khi lạnh. Nhưng chỉ một tích tắc thoáng qua, người cô đã trở lại
cứng đanh.

Thu đảo mắt nhìn xung quanh, những vũng máu đã kết đen lại. Ở bên

trái, cách cô vài bước, có nửa cái thây người. Thi thể Dong. Còn một nửa
thi thể nữa ở đâu? Chúng nhét trong hốc cây, cô tìm mãi mới thấy...

Em đây, anh Dong ơi. Một ngày làm vợ để một đời thờ anh. Nước mắt

Thu giàn giụa. Thi thể Dong được gói lại trong tấm ni lông, cho vào ba lô.
Khoác ba lô trên vai, Thu trở về đơn vị.

Sáng hôm sau cô cùng đồng đội sang bên kia suối. Nghĩa địa lại đông

thêm một ngôi mộ. Thu lấy một cây gỗ cháy dựng trên đầu mộ Dong. Cây
gỗ đứng kiên nghị và quả cảm giữa rừng dõi theo Thu đi cho đến khi cô đi
khuất hẳn và có lẽ cho đến khi nào cô chết.

***

Nếu như Dong không chết, Thu sẽ không bao giờ phải trải qua nhưng

ngày chờ đợi đớn đau như thế. Và cả đời cô, có lẽ không bao giờ nghĩ đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.