Cô bé từng xem qua trong sách, nam tử Quỳnh quốc trước khi thành
thân chỉ có thể dùng trâm gỗ để cài lên đầu, sau khi thành thân cũng chỉ có
thể lấy trâm ngọc mà cài.
Nghĩ đến đây, A Chiêu đưa mắt nhìn Vệ Cẩn một cái.
Đầu Vệ Cẩn chỉ dùng một sợi dây màu lam đơn giản để buộc tóc lại.
A Chiêu hỏi: “Sư phụ, tại sao người không cài cây trâm mà A Chiêu
tặng?”
Ngoại chuyền sách vở, Vệ Cẩn không yêu cầu cao với vật ngoài thân,
chỉ có một điều kiện, đó chính là không được quá nặng. Quân tử đeo ngọc,
ở Thiên Sơn phái Vệ Cẩn đã nhiều lần thấy sư huynh sư đệ bên hông lúc
nào cũng đeo trang sức bằng ngọc, hắn nhìn mà đau hết cả đầu.
Lần trước A Chiêu tặng hắn cây trâm ngọc bích, tuy hắn rất vui vì tâm
ý này của A Chiêu, nhưng cân nhắc đến độ nặng của cây trâm,
Vệ Cẩn liền trực tiếp xếp nó vào trong xó. Bây giờ nghe A Chiêu nhắc
đến, Vệ Cẩn lạnh nhạt nói: “… Nặng.”
A Chiêu hơi thất vọng.
Một lúc sau thấy A Chiêu không lên tiếng, Vệ Cẩn liền ngẩng đầu
nhìn A Chiêu. A Chiêu vẫn im lặng cúi thấp đầu, Vệ Cẩn nói thêm:
“Quỳnh quốc nhiều quy củ, cài trâm ngọc sẽ khiến người ta hiểu lầm
những chuyện không nên.”
A Chiêu nghe thấy thế, vui sướng nói: “Ý sư phụ là sau khi rời khỏi
Quỳnh quốc sẽ cài trâm ngọc A Chiêu tặng người?”
Trong lòng Vệ Cẩn mặc niệm: A Chiêu là bé gái, A Chiêu là đồ nhi,
chỉ có sách với đồ nhi là không được phụ lòng.