NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 129

Hắn nói: “Ừ.”

A Chiêu híp mắt cười tươi, cả khuôn mặt giống như nụ hoa vừa hé nở,

sáng lạn đến nỗi có thể so bì với ánh nắng ngoài kia. Vệ Cẩn nhìn mà trong
mắt cũng dần hiện lên ý cười, thầm nghĩ: Thật ra… thỉnh thoảng cài trâm
ngọc cũng không phải vấn đề lớn gì.

A Chiêu biết Thẩm Đàn sư bá còn trẻ, nhưng đến lúc A Chiêu tận mắt

nhìn thấy thì trong lòng vẫn có vài phần khiếp sợ.

Thẩm sư bá trẻ quá!

Cô bé cứ tưởng rằng có người tài giỏi như thế, hẳn là râu phải ngắn,

bộ dáng sâu không lường trước được. Nhưng Thẩm Đàn trước mắt, trên
mặt không có gì, môi hồng răng trắng, nhìn rất giống một thiếu niên.

Nhưng hắn lại có một ánh mắt cơ trí không hề hợp với tướng mạo.

Bị Thẩm Đàn nhìn, A Chiêu không khỏi ngồi nghiêm chỉnh, mở

miệng gọi: “Chào sư bá.”

Thẩm Đàn gật đầu, trong mắt có ý cười, “Còn là đồ nhi của Tử Khanh,

là A Chiêu quyết chí muốn ăn bằng được Côn Bằng?”

A Chiêu không khỏi ngượng ngùng, cô bé ho nhẹ một tiếng.

Vệ Cẩn cười nói: “A Chiêu, vi sư không hề nói những lời này với sư

huynh.”

A Chiêu nghe thế, cũng quên luôn ngại ngùng, kinh hỉ nhìn về phía

Thẩm Đàn, “Là sư bá bói ra?” Thẩm Đàn cười chứ không nói gì, A

Chiêu cho là hắn thừa nhận, thế là trưng ra bộ mặt sùng bái nói: “Sư

bá thật là lợi hại!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.