NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 184

A Chiêu định ngồi dậy nhưng lại thấy cả người không có chút sức nào.

Thải Thanh nói: “Đại phu nói tiểu thư nhiều ngày không ăn, giờ không có
sức là chuyện bình thường. Đợi ăn cơm xong, nghỉ ngơi hồi sức vài ngày là
có thể khỏe như trước, tiểu thư đừng lo.”

Thải Thanh đỡ A Chiêu dậy, đặt chiếc gối mềm sau lưng A Chiêu.

“Tiểu thư, nô tì đi lấy cháo.” Thải Thanh lo lắng hỏi: “Tiểu thư, người

có ăn không?”

A Chiêu cụp mắt, lát sau mới nói: “Ta không đói, đừng mang lên vội.

Tỷ cũng đi ra đi, ta muốn ở một mình một chút.”

Thải Thanh còn định nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt bình tĩnh không

gợn sóng của A Chiêu lại không nói nên lời, đành phải thôi, cúi người thi
lễ, bước ra ngoài.

Hai mắt A Chiêu như mất tiêu cự, trong đầu trống trơn, lòng cũng

trỗng rỗng như vậy.

Nàng vô cùng khó chịu.

Không rõ bao lâu sau, bỗng nhiên có người gõ cửa. Tiếng Thải Thanh

vang lên.

“A Chiêu tiểu thư, Tạ công tử và A Kiều tiểu thư tới thăm người.”

A Chiêu định nói “không gặp” thì cửa phòng đã mở bừng ra, ngay sau

đó là tiếng kêu của Tạ Kiều và tiếng “rầm”. A Chiêu nhìn qua, thấy ở cửa
phòng chất một đống hộp gấm nhỏ, mà khuôn mặt Tạ Niên đỏ bừng đứng ở
đó, mang bộ dạng không biết nên làm thế nào.

Hai tai Tạ Kiều ửng đỏ. Gặp phải ánh mắt A Chiêu, nàng cười xấu hổ.

Tạ Kiểu mắng thị nữ bên người, “Còn không mau nhặt lên.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.