Giữa trời đêm, pháo hoa chợt nở bùng, vô cùng rực rỡ, đẹp đến lóa
mắt.
A Chiêu kéo tay áo Vệ Cẩn, “Sư phụ, người xem kìa, là pháo hoa!”
Vệ Cẩn mỉm cười, nói: “Ừm.”
A Chiêu nói: “Thật đẹp quá!”
Hai người A Chiêu và Vệ Cẩn đứng ở bờ sông, trên mặt nước hoa
đăng trải rộng, xung quanh còn có tiếng cười nói hát ca. Gió đêm thổi qua,
tay áo khẽ bay, pháo hoa đầy màu sắc in đậm trong lòng A Chiêu.
A Chiêu chợt thấy đây chính là đêm thất tịch đẹp nhất nàng từng trải
qua.
Có hoa đăng, có pháo hoa, còn có một sư phụ cầu thần linh phù hộ cho
mình bình an vui vẻ.