NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 197

Giữa trời đêm, pháo hoa chợt nở bùng, vô cùng rực rỡ, đẹp đến lóa

mắt.

A Chiêu kéo tay áo Vệ Cẩn, “Sư phụ, người xem kìa, là pháo hoa!”

Vệ Cẩn mỉm cười, nói: “Ừm.”

A Chiêu nói: “Thật đẹp quá!”

Hai người A Chiêu và Vệ Cẩn đứng ở bờ sông, trên mặt nước hoa

đăng trải rộng, xung quanh còn có tiếng cười nói hát ca. Gió đêm thổi qua,
tay áo khẽ bay, pháo hoa đầy màu sắc in đậm trong lòng A Chiêu.

A Chiêu chợt thấy đây chính là đêm thất tịch đẹp nhất nàng từng trải

qua.

Có hoa đăng, có pháo hoa, còn có một sư phụ cầu thần linh phù hộ cho

mình bình an vui vẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.