NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 195

Hai mắt A Chiêu lập tức sáng bừng lên!

Nàng vội bước tới mua hoa đăng, thấy ánh mắt tò mò của Tạ Kiều thì

cười khẽ, “Ta tặng cho sư phụ.”

Tạ Niên cười nói: “A Chiêu thật có lòng.”

A Chiêu cười cười, nàng đưa cho Thải Thanh cái hoa đăng lá sen nãy

Tạ Niên tặng rồi cẩn thận cầm chiếc hoa đăng đẹp đẽ kia coi như bảo bối.
Tạ Kiều lén nói với Tạ Niên: “Ca, may mà Vệ công tử là sư phụ của A
Chiêu, không thì ca chẳng có phần thắng nào đâu.”

Tạ Niên khụ một tiếng.

Đến đêm, sông Thương trở nên náo nhiệt.

Tạ Niên đã cho người đi giữ chỗ tốt nhất để thả đèn ở sông Thương,

xung quanh còn dựng bình phong, bày bàn ăn. Trên bàn có không ít hoa
quả và điểm tâm, cũng biết A Chiêu còn đang điều dưỡng nên Tạ Niên đã
chuẩn bị riêng súp ngọt.

Tạ Kiều viết xong thì bỏ lá cây vào hoa đăng Hỉ Thước, nàng mỉm

cười hỏi A Chiêu: “A Chiêu, cô viết gì thế?”

Tạ Niên cũng tò mò quay đầu lại.

A Chiêu cũng không giấu giếm, nói rất tự nhiên: “Ta không có mong

muốn gì hơn sư phụ an khang.” Dứt lời, A Chiêu thành kính bỏ lá vào hoa
đăng, thả nó vào sông Thương cùng Tạ Niên và Tạ Kiều.

Lát sau, khi ba người đã nói chuyện được lúc lâu, đột nhiên A Chiêu

nhìn thấy bóng Vệ Cẩn từ xa. Lòng A Chiêu vui mừng, vội cáo từ hai
huynh muội Tạ Niên, Tạ Kiều.

“Sư phụ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.