Vệ Cẩn thấy A Chiêu lâu không về thì cảm thấy hơi lo nên đi ra. Thấy
A Chiêu chạy tới chỗ mình, đuôi mày Vệ Cẩn đầy ý cười: “Thả hoa đăng
chưa?”
A Chiêu cười híp mắt: “Rồi ạ.” Nàng nhắc tới chiếc hoa đăng, giơ
trước mặt Vệ Cẩn: “Sư phụ sư phụ, A Chiêu cũng mua hoa đăng cho người
này. A Chiêu thấy nó giống côn bằng.”
A Chiêu kéo tay Vệ Cẩn, “Sư phụ, cùng đi thả hoa đăng đi.”
Vệ Cẩn cũng không muốn làm phật ý A Chiêu, đi theo nàng.
A Chiêu tìm được chỗ ít người rồi nói với Vệ Cẩn: “Sư phụ viết tâm
nguyện lên lá cây rồi bỏ vào hoa đăng thì sẽ được như ý muốn. Sư phụ
muốn viết không?”
Hai con mắt A Chiêu sáng trong.
Vệ Cẩn dù không có hứng thú với chuyện này nhưng cũng thuận theo
ý A Chiêu, “Được.”
A Chiêu kiếm một cái bút về.
Vệ Cẩn trầm ngâm một lúc sau đó viết một câu. Đến khi hoa đăng trôi
xa trên sông, A Chiêu mới tò mò hỏi: “Sư phụ có tâm nguyện gì vậy?”
Vệ Cẩn cười nói: “Tâm nguyện của vi sư, vi sư sẽ tự mình thực hiện.”
A Chiêu hỏi: “Vậy ban nãy sư phụ viết gì vậy?” Rõ ràng nàng thấy sư
phụ có viết trên lá.
Vệ Cẩn nói: “Vi sư cầu thần linh phù hộ cho A Chiêu bình an vui vẻ.”
Lòng A Chiêu ấm áp.