NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 266

Ninh Tu liếc hắn, nói: “Mua đồ đâu có phải xếp thứ tự trước sau,

ngươi có trả tiền trước đâu?”

Lời còn chưa dứt, đồng tiền đã vụt qua trước mắt Ninh Tu rơi vào tay

người bán hàng. Vẻ mặt Vệ Cẩn không đổi, nói với người bán: “Gói lại đi.”

Vẻ mặt người bán hàng trở nên khó xử.

Vệ Cẩn nhàn nhạt nói: “Như vị công tử này đã nói, mua đồ không

phân biệt đến trước đến sau, ai trả tiền trước là được.”

Người bán nghe xong thì đành phải nói với Ninh Tu: “Vị công tử này,

ngày mai xin người đến lại sau. Mai nhất định tôi sẽ giữ cho người một
phần.” Ninh Tu nói: “Lão bản đừng nói vậy. Không nên vì mới mà bỏ cái
đã quen thuộc, lão cũng biết ngày nào ta cũng tới mua, không có lí gì hôm
nay lại không có phần của ta.”

Người bán cũng biết Ninh Tu hàng ngày vẫn mua hạt dẻ rang đường ở

đây, hắn nói: “Công tử à, chi bằng thế này, tôi cũng biết lòng hiếu thảo
đáng quý của người, mua hạt dẻ là để biếu sư phụ người. Vậy ngày mai
người cứ tới, tôi không thu tiền, còn tặng thêm hai phần nữa.”

Nghe được hai chữ “sư phụ”, Vệ Cẩn lại liếc Ninh Tu một cái.

Hắn nói: “Với tâm ý này của ngươi, ta hẳn cũng nên chia một nửa cho

ngươi, nhưng đồ nhi của ta rất thích ăn món lại, hơn nữa ăn lại không ít…”

Ninh Tu liếc mắt, “Ta không cần ngươi giả mù sa mưa cho ta. Sư phụ

ta cũng ăn không ít, mỗi một nửa thì thà rằng không cần.” Ninh Tu hất cằm
nói: “Sư phụ ta một bữa ăn được ba cân thịt dê, năm cái bánh, đồ nhi ngươi
ăn được vậy sao?”

Vệ Cẩn nói: “Đồ nhi của ta trừ vậy ra còn ăn được thêm một con cá.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.