hội luận kiếm, nếu năm nay có vị kiếm khách nào được như Phương đại
nhân thì quả thật không thể tốt hơn.”
Phương Huyền cười cười.
Giờ đây A Chiêu cùng Ninh Tu và Vệ Cẩn đang đứng dưới một gốc
đại thụ rất cao, A Chiêu rướn cổ nhìn, phấn chấn nói, “Tu Nhi, đây là vị trí
xem tốt nhất mà con nói à?”
Ninh Tu nói: “Vâng. Tu Nhi đã lên xem, từ chỗ đấy có thể nhìn được
hết lôi đài, hơn nữa cành cây chịu được lực lớn, hơn nữa lại có cả tán lá che
ánh mắt trời, còn thoải mái hơn cả ngồi ở khán đài đấy ạ. Sư phụ đừng xem
nhẹ cái cây này, người nhìn xem, quanh quanh toàn người tới xem, chen
không được đều ngồi cả lên cây. Đây là cái cây chắc nhất đấy ạ.”
A Chiêu nghe xong, nói: “Cũng được.”
Vệ Cẩn nhăn mày.
“… Phải leo cây sao?”
Ninh Tu nói: “Đương nhiên rồi ạ, nếu không thì lên thế nào ạ?”
A Chiêu quả thật không tưởng tượng nổi sư phụ vốn trông giống như
trích tiên lại trèo cây, nàng vội nói: “Không thì sư phụ qua khán đài ngồi đi
ạ.”
Chỉ cần sư phụ nói tên, nhất định sẽ có được vị trí tốt trên trên khán
đài.
Vệ Cẩn hỏi: « Con thì sao? »
« A Chiêu ngồi đây thôi ạ, khán đài nhiều người, chẳng bằng ngồi trên
cây tĩnh lặng. » Thấy Ninh Tu đã bắt đầu trèo lên, A Chiêu vội dặn: « Tu
Nhi, cẩn thận, đừng để bị thương. »