NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 300

Vệ Cẩn im lặng một lúc lâu, nói: “Vi sư ngồi với con.”

A Chiêu run run. Vệ Cẩn chỉ khẽ nhảy một cái, chỉ trong chớp mắt đã

ngồi trên cây, từ trên cao nhìn xuống Ninh Tu.

A Chiêu nuốt một ngụm nước bọt.

Xem ra sư phụ đúng là giấu nghề, trèo cây cũng không giống người

thường.

Vệ Cẩn vươn tay ra với A Chiêu, “A Chiêu, vi sư kéo con lên.”

A Chiêu cười nói: “Sư phụ đừng nhìn A Chiêu thế, A Chiêu trèo cây

cũng thành thạo lắm. Sư phụ cứ kéo Tu Nhi lên đi.” Ninh Tu nghe thế thì
cũng không khách khí nắm chặt lấy tay Vệ Cẩn, trèo lên.

Vệ Cẩn thấy A Chiêu như một con khỉ bám chỗ này chỗ nọ trèo lên rất

nhanh, ngồi yên ổn ở ngọn cây bên kia thì Vệ Cẩn chợt thấy hơi hối hận.
Trước đây đáng lẽ không nên dạy kiếm cho A chiêu, giờ đây A Chiêu đã
không không ỷ lại mình.

Trên lôi đài, kiếm khách đến đến đi đi, A Chiêu nhìn mà thấy thú vị.

Ninh Tu khó hiểu hỏi: “Sư phụ, kiếm thuật của họ không bằng người,

có một số thậm chí người chỉ cần dùng không đến ba chiêu đã đả bại được,
làm sao sư phụ lại cảm thấy thú vị đến thế?”

A Chiêu nói: “Quan sát thiếu sót của họ, mình mới có thể tiến bộ

nhiều hơn. Tu Nhi, ngươi xem cái người áo đen kia, kiếm thuật của hắn
tương đương ngươi có khi còn thắng ngươi một bậc. Kiếm thuật của đối thủ
người này tương đương với hắn, ngươi xem kỹ nhé, nếu để người đánh thì
ngươi sẽ đánh thế nào, làm thế nào để tránh né công kích?”

Ninh Tu nghiêm túc lắng nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.