Phương Huyền nói: “Ngươi có chứng minh được mình là Hồng kiếm
khách không?”
“Ta có phải Hồng kiếm khách không không quan trọng, quan trọng
là… không được vũ nhục thanh danh của Hồng kiếm khách.” Lời chưa dứt,
Vệ Cẩn đã túm tên kiếm khách mặc đồ màu hồng ban nãy lên lôi đài.
Trường kiếm đặt ngang cổ hắn.
Vệ Cẩn lạnh lùng nói: “Sai người giả trang Hồng kiếm khách, Phương
Huyền ngươi đã có tâm muốn giết người.”
Kiếm khách kia quỳ xuống đất xin xỏ, “Phương đại nhân, cứu ta.”
Lời vừa nói, tất cả mọi người đều hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, ánh
mắt nhìn Phương Huyền cũng trở nên kì lạ. A Chiêu nói: “Còn lần sau, ta
sẽ lấy mang ngươi.”
Dứt lời, A Chiêu thu Trầm Thủy kiếm về.
Phương Huyền nghiến răng, hằm hằm xuống lôi đài.
Có chuyện như vậy xảy ra, A Chiêu cũng không quan tâm đến đại hội
luận kiếm nữa. Hơn nữa kể từ khi tin A Chiêu là Hồng kiếm khách được
lan truyền, ngày nào trong khách điếm cũng có người nhìn chằm chằm A
Chiêu. A Chiêu dù thích xem náo nhiệt, nhưng cũng không muốn mình trở
thành náo nhiệt để người khác xem.
Mấy ngày sau, A Chiêu dọn đồ chuẩn bị rời khỏi Ngũ Hoa Sơn.
Trước khi đi, A Chiêu hỏi: “Sư phụ định đi đâu nữa?”
Vệ Cẩn ngẩn người, “Đi đâu cơ?”
A Chiêu khẽ run người, nàng hỏi: “Sư phụ muốn đi với A Chiêu sao?”