Vệ Cẩn nói: “Con có quyết tâm như thế, vi sư rất vui. Trước hết vi sư
dạy con viết tên con.” A Chiêu ngồi cạnh Vệ Cẩn, mở to mắt nhìn Vệ Cẩn
cầm bút viết chữ “Chiêu” lên tờ giấy trắng.
Vệ Cẩn nói: “Đây là chữ ‘Chiêu’ trong ‘A Chiêu’.”
A Chiêu chỗ hiểu chỗ không. Vệ Cẩn lại nói: “Lại đây, học cầm bút
trước đã, làm giống vi sư.” Vệ Cẩn sợ A Chiêu mới học sẽ không làm được
nên làm rất chậm. Không ngờ A Chiêu giơ tay lên, nắm chặt bút, động tác
khá tốt cứ như đã từng được học, khiến Vệ Cẩn rất kinh ngạc.
“… Đây là lần đầu tiên con cầm bút sao?”
A Chiêu nói: “Vâng.”
Vệ Cẩn nói: “Dựa vào chữ ‘Chiêu” của vi sư, con viết chữ ‘Chiêu’ cho
vi sư xem nào.” A Chiêu gật đầu. Vừa mới ngồi thẳng dậy, A Chiêu đã
nghiêng đầu nói với Vệ Cẩn: “Sư phụ, A Chiêu không với tới.”
Vệ Cẩn bình tĩnh, ôm lấy A Chiêu.
A Chiêu ngồi khoanh chân trên đùi Vệ Cẩn, mặt mũi hớn hở nói:
“Cảm ơn sư phụ.”
Trong mắt Vệ Cẩn đầy ý cười, “Nào, viết đi. Ngày mai ta sẽ dặn người
ta làm một cái bàn cho con.” A Chiêu cầm bút, viết rất chậm. Vệ Cẩn kiên
nhẫn nhìn, dần dần cảm thấy vui mừng.
A Chiêu viết tuy chậm nhưng chữ lại ra chữ, không hề xiêu vẹo không
ra chữ mà còn có chút khí thế.
Vệ Cẩn xé tờ giấy, hỏi: “A Chiêu đã nhớ được chữ ‘Chiêu’ viết thế
nào chưa?” thấy A Chiêu gật đầu, Vệ Cẩn nói: “Viết lại.” A Chiêu nghe lời,
cầm bút lên viết.