NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 367

sẽ không tìm thấy nàng nữa.

A Chiêu vào tẩm điện rồi, Vệ Cẩn lại ngồi ôm một bầu rượu ngồi cạnh

cửa sổ cách tẩm điện A Chiêu đang ở gần nhất, tự mình độc ẩm.

Một lúc lâu sau, Vệ Cẩn nghe thấy trong phòng A Chiêu có tiếng rút

kiếm khỏi đao. Hắn vừa mới nhận ra thì người đã đứng trước mặt A Chiêu
rồi.

A Chiêu giật mình.

“Sư phụ?”

Vệ Cẩn nhíu mày, “Con làm cái gì thế?”

“Luyện… luyện kiếm ạ.” A Chiêu bấy giờ cũng đã hồi hồn, như nhớ

tới chuyện gì, A Chiêu có vẻ lúng túng, “Sư phụ vẫn chưa ngủ sao?”

Vệ Cẩn không đáp, hắn bình tĩnh nhìn A Chiêu.

A Chiêu bị nhìn tới mất tự nhiên, nàng liếc mắt sang chỗ khác, nói:

“Sư phụ, A Chiêu buồn ngủ rồi. Đêm đã khuya, sư phụ cũng sớm…” Còn
chưa nói xong, Vệ Cẩn đột nhiên ngắt lời A Chiêu.

“A Chiêu.”

Nàng giật mình, không nói nữa.

Vệ Cẩn bước tới trước mặt A Chiêu, nói: “Con đang trốn ta.”

“Ta… Ta…”

“Đêm qua không xảy ra chuyện gì đâu.”

Lời vừa dứt, A Chiêu đã vô cùng kinh ngạc. Nàng ngẩng phắt đầu lên,

mắt mở to. Vệ Cẩn nói: “Đêm qua con nói rất nhiều với vi sư. Từng câu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.