sẽ không tìm thấy nàng nữa.
A Chiêu vào tẩm điện rồi, Vệ Cẩn lại ngồi ôm một bầu rượu ngồi cạnh
cửa sổ cách tẩm điện A Chiêu đang ở gần nhất, tự mình độc ẩm.
Một lúc lâu sau, Vệ Cẩn nghe thấy trong phòng A Chiêu có tiếng rút
kiếm khỏi đao. Hắn vừa mới nhận ra thì người đã đứng trước mặt A Chiêu
rồi.
A Chiêu giật mình.
“Sư phụ?”
Vệ Cẩn nhíu mày, “Con làm cái gì thế?”
“Luyện… luyện kiếm ạ.” A Chiêu bấy giờ cũng đã hồi hồn, như nhớ
tới chuyện gì, A Chiêu có vẻ lúng túng, “Sư phụ vẫn chưa ngủ sao?”
Vệ Cẩn không đáp, hắn bình tĩnh nhìn A Chiêu.
A Chiêu bị nhìn tới mất tự nhiên, nàng liếc mắt sang chỗ khác, nói:
“Sư phụ, A Chiêu buồn ngủ rồi. Đêm đã khuya, sư phụ cũng sớm…” Còn
chưa nói xong, Vệ Cẩn đột nhiên ngắt lời A Chiêu.
“A Chiêu.”
Nàng giật mình, không nói nữa.
Vệ Cẩn bước tới trước mặt A Chiêu, nói: “Con đang trốn ta.”
“Ta… Ta…”
“Đêm qua không xảy ra chuyện gì đâu.”
Lời vừa dứt, A Chiêu đã vô cùng kinh ngạc. Nàng ngẩng phắt đầu lên,
mắt mở to. Vệ Cẩn nói: “Đêm qua con nói rất nhiều với vi sư. Từng câu