NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 380

nhiều năm mà Vương hậu chưa từng có thai, mãi sau đó khó khăn lắm mới
mang thai, đến lúc sinh ra đứa bé thiếu mất cánh tay. Từ đó về sau, Vương
hậu vô cùng ghét trẻ con, trong cung chỉ cần có phi tần nào mang thai đều
bị Vương hậu hạ độc thủ. Những năm gần đây luôn như thế, tiếc là thủ
đoạn của Vương hậu không có sơ hở nào, vậy nên Vương thượng vẫn luôn
bị che mắt.”

Ngừng một lúc, Quế Phương ma ma lại nói thêm: “Sau này phu nhân

mang thai, may nhờ trời cao phù hộ nên tránh được mưu kê của Vương hậu
ba bốn lần. Trong lúc tức giận, Vương hậu đã liên kế với vài vị đại thần,
nhân lúc loạn lạc mà ra tay giết phu nhân.”

Nói đến đây, Quế Phương ma ma lấy tay lau khóe mắt: “Việc này Tạ

đại nhân cũng biết, nhưng toàn bộ bằng chứng về việc Vương hậu gây ra đã
bị tiêu hủy hết. Vương thượng vô cùng tín nhiệm Vương hậu, chưa từng
nghi ngờ bà ta. Cũng may là công tử vẫn còn sống bình an.”

Vẻ mặt Tạ Niên nặng nề chưa từng thấy.

Lúc hai người rời khỏi lãnh cung thì cũng đã trời cũng đã chập tối.

Chân trời thoáng hiện một vệt đen như mực, trông nặng nề, hệt như tâm
trạng Tạ Niên lúc này.

Suốt đường đi, hai người không ai lên tiếng.

Sau khi trở lại điện Tường Vân, Tạ Niên chợt nhớ đến một chuyện,

liền lập tức rảo bước nhanh hơn. A Chiêu còn đang do dự có nên đi theo
hay không thì thấy bóng dáng Vệ Cẩn trên cửa sổ gần chỗ rẽ. Tâm trạng A
Chiêu rối bời, giật mình theo phản xạ bước theo sát Tạ Niên.

Tạ Niên đẩy cửa phòng ra, rồi mở một cái rương.

Trong rương toàn là sách vở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.