NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 429

Ở trong giấc mơ, nàng mơ thấy sư phụ cũng rơi xuống vách đá, nhưng

lại không được may mắn như nàng mà rơi thẳng xuống vách núi sâu vạn
dặm, mặt hướng thẳng xuống đất, quần áo rách tả tơi. Nàng bước tới, lật lại
người sư phụ, sau đó thì tỉnh.

A Chiêu ôm lồng ngực mình.

Giấc mộng kia thật đáng sợ, giờ nhớ tới vẫn sợ hãi trong lòng, cả

người nàng toát đầy mồ hôi lạnh. Lúc bừng tỉnh dậy, cả người nàng như
không thể nói ra lời, như thể đè một cái gì lên ngực, vô cùng khó chịu.

Một lát sau, A Chiêu đã bình tĩnh lại. Nàng để ý thấy trong phòng vẫn

còn một hơi thở khác, lau đi mồ hồi lạnh, thử nói: “…Tử Côn?”

Vệ Cẩn ngẩn ra một lúc mới nhận ra đây là tên mình. Hắn bước tới,

nắm lấy tay A Chiêu, viết trong lòng bàn tay nàng: “Ta nghe bên con có
tiếng động nên ngó qua một chút.”

A Chiêu cười nói: “Con gặp một ác mộng, rồi không cẩn thận mà ngã

thôi ạ.”

Vệ Cẩn viết: “Có phải đau ở vai không?”

A Chiêu: “Không đau lắm đâu, người đừng lo.”

Vệ Cẩn viết: “Ta có thuốc trị thương.”

A Chiêu lắc đầu, “Không cần đâu ạ, thật sự không đau đâu ạ. Người đi

ngủ đi, giờ hẳn vẫn đang đêm mà?” Vệ Cẩn nắm lấy tay A Chiêu, cọ xát
trong lòng bàn tay nàng một chút, không muốn buông tay ra. Hắn hỏi: “Ác
mộng gì vậy?”

A Chiêu trầm mặc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.