NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 467

Lòng Vệ Cẩn bắt đầu cuống lên.

Đúng lúc A Chiêu định bước về phía trước một bước thì Bạch Đồ mở

cửa: “A Chiêu?” Lúc này A Chiêu mới quay đầu lại, mỉm cười nói: “Bạch
đại sư, A Chiêu có chuyện muốn nói với người.”

Bạch Đồ ngạc nhiên mất một lúc rồi mới nói: “Vào… vào đi.”

Vừa đóng cửa, A Thanh đã nhỏ giọng nói: “Dọa chết con rồi, may mà

A Chiêu tiểu thư không phát hiện ra.”

Buổi tối.

Vì đã có thể xuống giường được, Vệ Cẩn lén lút vào phòng A Chiêu.

Vệ Cẩn ngừng thở, từ từ bước tới gần, mãi đến bên cạnh giường mới ngưng
bước.

Hắn đốt đèn lên.

A Chiêu lúc ngủ trông yên tĩnh hơn, nến đốt lên soi sáng khoảng

không gian vốn tối đen. Vệ Cẩn không chớp mắt nhìn A Chiêu, trong lòng
có vài phần thấp thỏm. Hắn suy nghĩ mấy ngày rồi cũng không biết nên mở
miệng như thế nào với A Chiêu. Dù Bạch Đồ không nói rõ, nhưng Vệ Cẩn
vẫn đoán được A Chiêu đã biết mình gạt nàng mà đi dãy Tuyết Sơn.

Hắn sợ đồ nhi nổi giận, hậu quả thật nghiêm trọng.

Đột nhiên, lông mi A Chiêu rung rung, nàng xoa hai mắt, từ từ mở ra.

Người Vệ Cẩn cứng đờ, nhưng nghĩ tới A Chiêu cũng không nhìn thấy gì,
hắn lại yên tâm, tiếp tục nhìn chằm chằm nàng.

A Chiêu trở mình, nhắm hai mắt lại.

Vệ Cẩn cũng không dám dừng lại lâu, chờ đến khi hơi thở A Chiêu

bình ổn lại thì lén lút rời đi. Sáng sớm hôm sau, Vệ Cẩn đang mơ màng ngủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.