Lòng Vệ Cẩn bắt đầu cuống lên.
Đúng lúc A Chiêu định bước về phía trước một bước thì Bạch Đồ mở
cửa: “A Chiêu?” Lúc này A Chiêu mới quay đầu lại, mỉm cười nói: “Bạch
đại sư, A Chiêu có chuyện muốn nói với người.”
Bạch Đồ ngạc nhiên mất một lúc rồi mới nói: “Vào… vào đi.”
Vừa đóng cửa, A Thanh đã nhỏ giọng nói: “Dọa chết con rồi, may mà
A Chiêu tiểu thư không phát hiện ra.”
Buổi tối.
Vì đã có thể xuống giường được, Vệ Cẩn lén lút vào phòng A Chiêu.
Vệ Cẩn ngừng thở, từ từ bước tới gần, mãi đến bên cạnh giường mới ngưng
bước.
Hắn đốt đèn lên.
A Chiêu lúc ngủ trông yên tĩnh hơn, nến đốt lên soi sáng khoảng
không gian vốn tối đen. Vệ Cẩn không chớp mắt nhìn A Chiêu, trong lòng
có vài phần thấp thỏm. Hắn suy nghĩ mấy ngày rồi cũng không biết nên mở
miệng như thế nào với A Chiêu. Dù Bạch Đồ không nói rõ, nhưng Vệ Cẩn
vẫn đoán được A Chiêu đã biết mình gạt nàng mà đi dãy Tuyết Sơn.
Hắn sợ đồ nhi nổi giận, hậu quả thật nghiêm trọng.
Đột nhiên, lông mi A Chiêu rung rung, nàng xoa hai mắt, từ từ mở ra.
Người Vệ Cẩn cứng đờ, nhưng nghĩ tới A Chiêu cũng không nhìn thấy gì,
hắn lại yên tâm, tiếp tục nhìn chằm chằm nàng.
A Chiêu trở mình, nhắm hai mắt lại.
Vệ Cẩn cũng không dám dừng lại lâu, chờ đến khi hơi thở A Chiêu
bình ổn lại thì lén lút rời đi. Sáng sớm hôm sau, Vệ Cẩn đang mơ màng ngủ