thì đã bị tiếng bước chân vội vàng đánh thức.
Hắn khoác áo bào, bước ra ngoài.
A Thanh có vẻ hoảng hốt, thấy Vệ Cẩn thì lại càng luống cuống, lắp
bắp nói: “Vệ… Vệ công tử…”
Vệ Cẩn hỏi: “Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?”
A Thanh nói: “Không thấy A Chiêu tiểu thư nữa, người chỉ để lại một
bức thư thôi.” Thấy tờ giấy trong tay A Thanh, Vệ Cẩn đưa tay muốn cầm
lấy, không ngờ A Thanh lại nghiêng người tránh tay hắn.
“Thư là cho tiên sinh ạ.”
Bạch Đồ lúc đó cũng bước ra khỏi phòng, ngáp, “Thư gì? Có chuyện
gì thế?”
A Thanh nói: “Không thấy A Chiêu tiểu thư nữa, chỉ để lại một bức
thư cho tiên sinh thôi.” Bạch Đồ liếc nhìn Vệ Cẩn, nói: “Mang qua đây ta
xem.” Bạch Đồ đọc lướt nhanh như gió, sau một lát thì ngẩng đầu lên.
Vệ Cẩn hỏi: “A Chiêu viết gì thế?”
Bạch Đồ tựa tiếu phi tiểu* nói với Vệ Cẩn: “Tử Khanh, đồ nhi của
ngươi giận ngươi rồi.” Dường như nhớ tới chuyện gì, Bạch Đồ vuốt cằm,
“Trước đó ta đã không hiểu sao đến giờ A Chiêu vẫn chưa nhìn được, rõ
ràng là đã dùng thuốc được quá nửa tháng rồi. Thì ra là như vậy…”
*Tựa tiếu phi tiếu: Cười mà như không cười.
Vệ Cẩn ngẩn người, hỏi: “Ý ngươi là A Chiêu đã nhìn được từ sớm
rồi?”
Bạch Đồ gật đầu.