NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 468

thì đã bị tiếng bước chân vội vàng đánh thức.

Hắn khoác áo bào, bước ra ngoài.

A Thanh có vẻ hoảng hốt, thấy Vệ Cẩn thì lại càng luống cuống, lắp

bắp nói: “Vệ… Vệ công tử…”

Vệ Cẩn hỏi: “Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?”

A Thanh nói: “Không thấy A Chiêu tiểu thư nữa, người chỉ để lại một

bức thư thôi.” Thấy tờ giấy trong tay A Thanh, Vệ Cẩn đưa tay muốn cầm
lấy, không ngờ A Thanh lại nghiêng người tránh tay hắn.

“Thư là cho tiên sinh ạ.”

Bạch Đồ lúc đó cũng bước ra khỏi phòng, ngáp, “Thư gì? Có chuyện

gì thế?”

A Thanh nói: “Không thấy A Chiêu tiểu thư nữa, chỉ để lại một bức

thư cho tiên sinh thôi.” Bạch Đồ liếc nhìn Vệ Cẩn, nói: “Mang qua đây ta
xem.” Bạch Đồ đọc lướt nhanh như gió, sau một lát thì ngẩng đầu lên.

Vệ Cẩn hỏi: “A Chiêu viết gì thế?”

Bạch Đồ tựa tiếu phi tiểu* nói với Vệ Cẩn: “Tử Khanh, đồ nhi của

ngươi giận ngươi rồi.” Dường như nhớ tới chuyện gì, Bạch Đồ vuốt cằm,
“Trước đó ta đã không hiểu sao đến giờ A Chiêu vẫn chưa nhìn được, rõ
ràng là đã dùng thuốc được quá nửa tháng rồi. Thì ra là như vậy…”

*Tựa tiếu phi tiếu: Cười mà như không cười.

Vệ Cẩn ngẩn người, hỏi: “Ý ngươi là A Chiêu đã nhìn được từ sớm

rồi?”

Bạch Đồ gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.