thật xấu xa, lần sau chúng ta tìm được đồ ăn ngon sẽ không dành phần cha
nữa!”
“Khụ khụ!”
Khuôn mặt Vệ Cẩn lù lù đằng sau hai đứa nhỏ. “Cha đã nói với các
con không được làm gì?”
Vệ Miên “Á!” một tiếng, núp đằng sau Vệ Diên, cô bé hơi thò đầu ra:
“Cha đừng giận.” Vệ Diên lùi ra sau, bình tĩnh nói: “Là con đầu têu, không
liên quan tới muội muội, cha đừng phạt muội ấy.”
Vệ Cẩn nói: “Giơ tay ra.”
Vệ Diên giơ tay ra.
Vệ Cẩn cầm tay thằng bé lên, đang định đánh vài cái thì Vệ Miên đột
nhiên hét toáng lên: “Nương! Nương! Cha muốn đánh đánh đại ca! Cứu!
Cứu!” Vệ Cẩn vô thức rụt tay về, quay đầu lại nhìn thì làm gì thấy A Chiêu
ở đó? Lại quay đầu về thì hai đứa bé đã chạy đi mất rồi.
Vệ Cẩn bó tay thở dài.
A Chiêu dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ, bước ra khỏi phòng, liếc Vệ
Cẩn một cái: “Đã bảo không được phạt A Diên rồi mà!”
Vệ Cẩn nói: “Hai đứa bé này quá nghịch ngợm, lại dám hù dọa ta.” Vệ
Cẩn nói: “Xem ra phải tìm một sư phụ tới dạy bọn nó.” A Chiêu nói: “Vậy
có sớm quá không? Miên Miên và A Diên mới có bốn tuổi.”
Vệ Cẩn nói: “Nàng sáu tuổi đã gặp ta còn gì.” Cúi đầu xuống, Vệ Cẩn
nói thêm: “Phải tìm một vị sư phụ tuổi già đã có vợ mới được.”
A Chiêu nghe xong thì không nhịn được cười ra tiếng.