NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 479

Hậu viện có một dòng ôn tuyền chảy từ trên núi xuống, A Chiêu đặc

biệt thích ở bên cạnh ôn tuyền luyện kiếm, bình thường luyện xong kiếm
vừa vặn có thể ngâm mình trong ôn tuyền. Quả nhiên, còn chưa đến gần,
Vệ Cẩn liền đã là nghe thấy âm thanh Trầm Thủy kiếm tề minh trong gió.

“A Chiêu…”

Giọng vốn đang hào hứng, cổ họng Vệ Cẩn đột nhiên nghẹn lại.

A Chiêu đang ở bên cạnh ôn tuyền. Thân hình mảnh mai, gần như chỉ

có một bộ quần áo lụa mỏng trên người, những gì bên trong đều nhìn được
hết. Nhất là lúc A Chiêu múa kiếm, cặp tuyết trắng no đủ cũng đung đưa
theo.

Vệ Cẩn dừng chân lại trong nháy mắt.

A Chiêu quay đầu lại cười: “Sư phụ, chàng muốn dùng kiếm nướng

côn bằng không?” Trong lòng Vệ Cẩn nghĩ gì, A Chiêu đã sống với hắn hai
mươi mấy năm nay sao có thể không biết chứ. Sáng nay, thấy hắn vội đưa
Miên Miên và A Diên đi là nàng đã biết Vệ Cẩn định làm gì rồi.

Giọng Vệ Cẩn trở nên khàn khàn.

“…Dùng kiếm nướng?”

A Chiêu nói: “Ừm, vừa luyện kiếm vừa ăn côn bằng?”

“… Ta biết rồi. Nàng học từ đâu ra thế?”

A Chiêu cười hì hì nghịch kiếm, “Tất nhiên là tự nghĩ ra rồi! Sư phụ,

chàng có muốn không?” Vệ Cẩn tiến lên ba bước, nắm lấy bộ ngực no đủ
cách tấm lụa mỏng của A Chiêu. Sinh xong A Diên và Miên Miên, Vệ Cẩn
ngày lại càng say mê hai chỗ rất tròn này của nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.