NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 83

Thải Thanh vâng dạ, lát sau đã về. Nàng lắp bắp nói: “Công tử, A

Chiêu tiểu thư… tiểu thư ngồi trong nhà xí bị… hóc… quản gia Dương
Đức đã đi mời đại phu tới.”

Sắc mặt Vệ Cẩn kì quái: “Bị hóc cái gì?”

“Xương… xương ạ.”

Vệ Cẩn đặt sách xuống, đứng lên lập tức: “Nhà xí là chỗ có xương

sao? Để ta đi xem.” Hắn nhanh bước đi, vừa tới thính đường thì gặp A
Chiêu đang há hốc miệng, mặt đỏ ứng, đôi mắt ậng nước.

Vệ Cẩn xoa lông mày, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

A Chiêu nói: “….A a a ư ư ư a a.”

Vệ Cẩn nhìn thị nữ vẫn chăm A Chiêu: “Cô nói đi.”

Thị nữ đáp lời: “Bẩm công tử… A chiêu tiểu thư bị hóc xương trong

họng, chúng nô tỳ đã thử rất nhiều cách nhưng vẫn không lấy xương ra
được ạ.”

Vệ Cẩn liếc nhìn A Chiêu.

Trong họng A Chiêu rất đau, trên mặt có vẻ rất uất ức, hận không đào

được một cái lỗ để chui xuống. Vệ Cẩn vốn nghi ngờ, nhưng giờ nhìn thấy
bộ dạng A Chiêu, sao Vệ Cẩn lại không rõ chuyện được.

Sắc mặt Vệ Cẩn đen lại. Hắn cứ nghĩ mình không phải là người biểu

lộ rõ biểu cảm trên mặt. Lúc còn ở phái Thiên Sơn, dù gặp phải chuyện lớn
hơn nữa hắn cũng chưa từng cáu, càng chưa giận đến nỗi đau đầu. Vậy mà
mấy ngày ngắn ngủi này, hắn cảm thấy đầu mình thật choáng váng.

Nhưng mà tình hình đang thế này cũng không phải là lúc nên trách

phạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.