NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 109

Bạch Dự Khiên bèn cảm động, lần nữa dập đầu hành lễ: “Cảm tạ lòng

nhân từ của quận chúa, của Lục công tử.”

“Ta có một điều kiện nho nhỏ.” Nàng vội ngắt lời khiến ông lão kinh

ngạc, nhưng ngay lập tức gật đầu nhận lời. Nàng nói tiếp: “Ta muốn giữ lại
bức họa này.”

A, có phải tôi lại đắc tội với nàng hay không? Thực muốn xé phắt cái

bức họa kia đi mà.

Đương nhiên ông lão không hề từ chối mà còn vui vẻ đưa cho nàng

thêm vài bức họa khác. Hành động này dường như càng đẩy tôi rơi vào hố
sâu, vào vực thẳm vậy.

Không hiểu vì sao, trong lòng cứ nơm nớm sờ sợ.

Kể từ lúc về phủ, mặc tôi bắt chuyện như thế nào, làm bánh trà xanh

cho nàng ra sao, nàng cũng chẳng thèm nói chuyện với tôi. Thần kinh cứ
căng lên như dây đàn mãi cho tới lúc sẩm tối, khi gia nô đã thắp đèn lồng,
Lê Hinh mới ghé sát người tôi, thờ ơ buông một câu: “Tiếu Trình cũng
được hâm mộ quá đi.” Sau đó liền giận dỗi bỏ đi, báo hại tôi cứ đứng đơ ra
như trời trồng.

Như thế đúng là bức chết tôi mà! Tôi có liên quan gì đâu cơ chứ?

Mãi tới tận khuya, sau mấy canh giờ nịnh nọt, Lê Hinh mới tạm thời

cho qua. Trước khi đi nghỉ, nàng còn cười với tôi nữa nhé: “Ngươi mà giấu
ta tranh của nữ nhân khác, ta đem tranh ngươi dán làm lệnh truy nã ngoài
cổng thành.” Nói xong còn không quên chúc tôi mộng đẹp.

Thật muốn nói với nàng, năng khiếu vẽ vời của tôi luôn đứng cuối

cùng trên bảng danh sách lớp. Nên dù có muốn vẽ, cũng chẳng thể vẽ nổi
một con gà huống gì bảo tôi vẽ nữ nhân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.