NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 112

Mạch Ly cúi đầu, không dám nhìn tôi, giọng nàng ta nhỏ như muỗi vo

ve: “Cái này, chắc là Lục công tử phải tự mình nói với quận chúa.”

Gió mát từ ao sen phả vào mặt, tôi hùng hồn đập bàn mà đứng phắt

dậy: “Được! Ta đi…” Rồi vừa xoay người hướng đến phòng quận chúa, tôi
lại lập tức quay trở lại trường kỷ thong thả ngồi xuống, “Thôi ta nghĩ lại
rồi. Hẵng cứ từ từ.”

Gương mặt Mạch Ly méo mó không thôi, tôi ngại ngùng gãi đầu, búi

tóc cũng vì thế mà bung ra vài sợi rủ xuống cạnh má. “Ngươi theo quận
chúa nhiều năm vậy rồi, hay nói giúp ta vài câu đi. Đợt này đi không có Cát
Thuần đại nhân, ta không yên tâm mang nàng theo cùng.”

Chỉ thấy Mạch Ly ngước lên nhìn tôi, vừa định mở miệng đáp thì ngay

lập tức tròn xoe mắt mà bối rối cúi người sâu hơn.

Sống lưng tôi lành lạnh.

“Có phải sau lưng ta…” Tôi còn chưa thong thả hỏi hết câu, Mạch Ly

đã vội vàng gật đầu lia lịa.

Tôi đặt ấm trà đang cầm trên tay xuống, hiền hòa chỉnh trang lại y

phục. Sau đó lấy hết sức bình sinh mà mỉm cười quay người lại hành lễ:
“Thỉnh an quận chúa!”

Lê Hinh trừng mắt nhìn tôi, sau đó cho Mạch Ly lui xuống. Khi bóng

của cô hầu nữ vừa khuất, nàng đã lập tức nhéo vào eo tôi đau điếng:
“Ngươi còn muốn bày đặt phép tắc sao? Hửm?”

Giả dụ tôi ví Lê Hinh như là bà chằng hay bà la sát gì đó, liệu có ổn

hay không?

Đau ứa cả nước mắt, tôi khẽ rên rỉ: “Hinh Nhi, tha mạng a ~~”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.