NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 113

“Ngươi nói là ngươi ở bên ta sẽ không rời nửa bước kia mà?” Lực ở

tay nàng nhéo lên cái tai tôi như muốn rách làm đôi, nàng lại thản nhiên
đến nổi da gà, “Tiếu Trình đồng ý mai để ta cùng đi với ngươi phải
không?”

Vì sao nữ nhân các người không hiền lành được một chút như ta chứ?

“Được, ta đồng ý với ngươi.” Tôi rống lên thảm thiết, giữ lấy bàn tay

nàng theo bản năng, “Mai ta cùng ngươi khởi hành.”

Lúc này cái tai đáng thương của tôi mới được giải thoát, tôi vội vàng

đưa tay lên sờ sờ, chắn chắn nó vẫn còn ở đó mới yên tâm quay sang Lê
Hinh, nhìn nàng thật khổ sở.

“Tiếu Trình thật biết làm ta mất hứng.” Nàng giận dỗi quay lưng đi.

Nhìn dáng người mảnh mai tựa đóa sen trong nước, lòng tôi có chút

bâng khuâng, chưa đánh đã chịu thỏa hiệp: “Ngươi cùng đi với ta, nhưng
nhất nhất phải theo ta, đừng tự ý được không?”

Lê Hinh đứng mái hiên, mi mắt khẽ cụp xuống, gương mặt nghiêng

nghiêng diễm mỹ tuyệt tục vừa ôn uyển nhu thuận lại mang theo nét kiên
cường, bất khuất vốn có của con nhà tướng. Khóe môi tựa như cong lên
như nguyệt sáng dìu dịu giữa buổi ban trưa, lấn át cả mặt trời như thiêu như
đốt, nàng nhẹ giọng đáp: “Ta thuận theo ý của Tiếu Trình.”

Nghe thật giống một hiền thê nương tử.

Tôi có chút ngẩn ngơ, vô thức đưa tay vuốt nhẹ vào mái tóc nàng.

Lê Hinh không giật mình, nàng đưa mắt nhìn tôi. Mâu hàm thu thủy,

mi tự tân nguyệt không khỏi khiến cho trái tim tôi nhẹ run lên. Bàn tay đặt
nhẹ trên mái tóc nàng cũng tự giác trượt xuống trán, xuống sống mũi cao
cao, xuống đôi môi căng mọng như cánh đào…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.