NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 115

quan già vội vã đứng lên hành lễ: “Hạ quan tham kiến quận chúa, tham
kiến Lục đại nhân.”

Oh My God, tôi trở thành Lục đại nhân từ lúc nào vậy? Nghe sao

ngàng hàng với idol Lê Cát Thuần quá a. Thế là tôi phất ống tay, giọng
sang sảng: “Không cần đa lễ, các vị mau đứng dậy.”

A khoan đã, cái này cũng nên là Lê Hinh nói mới phải, dù sao tôi cũng

đâu phải chủ nhà. Thế là tôi ngại ngùng đưa mắt nhìn nàng. Chỉ thấy khóe
miệng nàng vẽ lên một đường cong tuyệt mĩ, ánh mắt chiếu tới tôi hoàn hảo
toàn là ý cười. Nàng nhỏ nhẹ lên tiếng: “Hôm nay các vị vất vả đường xa,
ta không đón tiếp chu đáo được, thật thất lễ.”

Rồi nàng hướng tay mời viên quan ngồi xuống, thong thả gật đầu ra

hiệu Mạch Ly rót trà, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh tôi, lặng lẽ quan
sát tôi.

Sao mà tôi thấy thật giống như phu thê vậy?

Nghĩ vậy thật đi quá xa rồi, tôi liền hắng giọng, đem mình trở lại với

hiện thực. Nhìn vị quan viên già kia dáng người thẳng tắp, sống mũi cao
cùng đôi mắt vẫn sáng ngời, khí chất đúng như một quan dân chuẩn mực.
Thế nên tôi cũng nhẹ giọng hơn: “Ngài hôm nay đích thân tìm tới ta là có
việc gì gấp gáp?”

“Chẳng dám giấu gì ngài. Ta là Phí Minh Chính, chi phủ thôn Miên.

Mấy hôm trước thôn Miên có xảy ra một vụ án mạng đặc biệt nghiêm
trọng, lại mới chỉ bắt được một tên hung thủ.” Nói đến đây Minh Chính ôm
quyền hướng tôi và Lê Hinh, “Tên hung thủ còn lại, nghe phong thanh đã
lọt vào phủ Tướng quân Lê Cát Lợi. Tội quan thật đáng chết!”

Tôi có chút sửng sốt. Ông ta nói vậy há chẳng phải gán luôn mác giết

người cho cả hai cha con họ Bạch?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.