NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 116

Chưa kịp phản ứng, bên cạnh tôi Lê Hinh đã lạnh giọng lên tiếng: “To

gan! Ý của ngươi là chúng ta che giấu một phạm nhân? Đường đường là
một quan huyện, sao ngươi dám nói nhăng nói cuội trong phủ Tướng quân?
Há chẳng phải nói Tướng quân cũng chỉ là một kẻ tòng phạm?”

Khí chất lạnh như băng tuyết, giọng nói đầy phẫn nộ tuyệt tình, Hinh

Nhi trước mặt tôi bây giờ hoàn toàn khác Hinh Nhi vừa mới vài chục phút
trước nguyện theo tôi cả đời. Bỗng dưng trong lòng có chút ngơ ngẩn nhìn
nàng.

Đúng là quận chúa, nói câu nào là bóp chết người ta câu đó. Vị quan

viên tái mặt, cùng nha dịch quỳ vội xuống đất: “Tội thần không dám. Bẩm
quận chúa, ý của thần không phải như vậy. Thần vốn điều tra vụ việc của
nhà Bạch Dự Kha, kết luận được hắn giết vợ mình, nhưng sau đó qua điều
tra xác minh, lại thấy có điều không hề hợp lý. Một mình Bạch Dự Kha căn
bản không thể ra tay với vợ mình như vậy, chắc chắn có tòng phạm. Cho
nên tội thần mới khẩn trương cầu kiến để bắt khẩn cấp Bạch Dự Khiên về
để quy án.”

Quận chúa lạnh nhạt nhìn viên quan đang quỳ dưới đặt, sau đó hướng

ánh mắt nũng nịu giận hờn tới tôi.

Hả?! Tôi đã làm gì đâu?! Rõ ràng tôi vẫn ngồi nguyên đây mà, sao

nàng lại giận lẫy tôi rồi?

Hay là do tôi không lên tiếng bênh vực nàng đi? A, đúng là vậy rồi!

Cuối cùng sau vài giây động não, trí óc tôi cũng được khai thông. Tôi

hắng giọng một cái lôi kéo sự chú ý, rồi nhàn nhã cầm tách trà lên cửa
miệng. Rồi làm bộ như sực nhớ ra, tôi hướng tới viên quan già cũng đang
tò mò nhìn mình mà nói: “Kỳ lạ thực. Vì cớ gì ngài khẳng định Bạch Dự
Khiên là tòng phạm? Không phải chỉ vì họ là cha con chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.