NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 18

Hương Liên nhẹ mỉm cười. Sắc hồng ở đôi má cùng hàng mi cong

cong dưới ánh nắng lại càng thêm diễm lệ.

“Hai đứa còn chọc ghẹo gì nhau vậy?” Giọng Hy Chiêu đại nương lại

vang lên, bà cười cười nhìn chúng tôi, “Phụ ta đi, khách đông quá.”

Mới còn sáng sớm nhưng khách khứa đã bắt đầu nhộn nhịp ngoài sân

gọi đồ ăn sáng. Hầu hết là người dân trong trấn, thi thoảng có vài thương
nhân ngang qua cũng rẽ vào ngồi ăn. Tôi nhanh nhẹn kê thêm vài chiếc bàn
gỗ nhỏ, sau đó qua phụ giúp Hương Liên bưng đồ tới cho khách.

Sớm quen với việc sử dụng ngôn ngữ cổ, tuy hơi gượng miệng nhưng

dù sao tôi cũng đã được nội dạy dỗ tử tế. Việc giao tiếp cũng không còn gọi
là khó khăn.

“Trương công tử, xin ngài hãy giữ tự trọng.”

Tôi đang còn mải mê gặm chiếc bánh lót dạ, bỗng dưng bên ngoài

vọng lại tiếng nói yếu ớt của Hương Liên. Vội vàng ngoái đầu ra nhìn, tôi
chán ghét đến độ muốn lật bàn luôn.

Lại là thằng dở hơi này.

Tôi cho luôn mẩu bánh vào miệng, ngang qua nhiều dãy bàn, tới bên

cạnh đám người nhốn nháo kia. Bụng bảo cần phải đá cho thằng này mấy
cái, nhưng ngoài miệng tôi vẫn nho nhã ôm quyền kính cẩn: “Trương
Khanh thiếu gia hôm nay lại rảnh rỗi ghé qua ư? Thật ngại quá, không đón
tiếp chu đáo rồi.”

Tên mập này vừa lùn vừa xấu, còn cao không bằng nổi Hương Liên.

Dẫu sao tôi cũng là người hiện đại, chiều cao so với người thời cổ vẫn ăn
đứt. Thành ra có hơn mét bảy một chút mà đứng cạnh tên Trương Khanh
này đã như cái sào với quỷ lùn rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.