NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 20

chi huyện trấn Thanh Tri đánh người dân ngay giữa thanh thiên bạch nhật,
còn bao nhiêu nhân chứng ở đây. Chuyện này mà tới tai Hoàng Thượng,
cha ngươi biết ăn nói thế nào? Chi bằng cởi mũ áo từ quan luôn may ra tội
tình còn được giảm nhẹ.”

Hương Liên lúc này đứng sau tôi đã sợ hãi vã mồ hôi. Bàn tay siết

chặt lưng áo tôi cơ hồ muốn ướt đẫm.

“Tiếu Trình, huynh… huynh đừng đôi co với hắn nữa…” Nàng thấp

giọng thì thầm, thân hình mảnh mai khẽ run lên, “Hắn muốn ta gả cho hắn,
nhưng ta không đồng ý, nên cứ ngày ngày qua làm khó dễ.”

Tôi nhíu mày, định kiếm lời an ủi thì tên Trương Khanh kia đã thở phì

phì, gương mặt béo núc ních cùng hàng râu dê rung lên. Hắn chỉ vào hai
người chúng tôi mà quát: “Các người, các người đợi đấy. Ta sẽ không bỏ
qua đâu.”

Nói rồi, hắn thất thểu nâng cái mông cùng thân hình nặng trình trịch ra

khỏi sân, còn không quên ngoái lại lườm tôi như chó dại. Tôi cũng chẳng
thiết tha, hỉnh mũi với hắn.

“Tiếu Trình, trước giờ hắn luôn như vậy.” Hy Chiêu đại nương thở dại,

“Cháu đừng bận tâm làm gì. Hắn ở cái trấn này như ông trời con, không ai
dám đối đầu với hắn đâu. Kẻ nào không nhịn được hắn là lập tức bị giải lên
quan huyện để chịu phạt.”

Sau lời nói của Hy Chiêu, người dân ai cũng bất giác thở dài. Người

không muốn liên quan thì cắm cúi ăn tiếp, người nào ấm ức trong lòng thì
ngồi thần người. Tôi lắc đầu, quay lại nhìn Hương Liên tỏ ý không sao cả.
Nàng chiếu lên người tôi bằng đôi mắt đầy bất an. Song tôi đã đủng đỉnh
thu dọn chén bát trên bàn, nói nhẹ: “Người hiện đại như ta sao phải sợ
thằng nhãi đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.