NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 21

Đúng thật, so về tuổi tác, tôi ăn đứt hắn rồi. Hắn mới mười sáu, mười

bảy dựa vào cha mà giương oai tác quái, tôi gần hai chục tuổi đầu vẫn còn
bị ông nội thỉnh thoảng cốc đầu.

Nhưng ít ra tôi vẫn khôn hơn!

Hương Liên không hiểu lời tôi nói, chỉ lẳng lặng cùng tôi thu dọn. Khi

sát lại gần tôi, gương mặt nàng phiếm hồng, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp
máy: “Tiếu Trình, cảm ơn huynh.”

Tôi thơ thẩn nhìn theo bóng nàng hồi lâu.

Đúng là tên Trương Khanh đó, hắn không bỏ qua thật!

Giữa đêm, tôi đang thiu thiu ngủ trên sạp tre, bỗng dưng một mùi khét

lẹt quen thuộc sộc vào cánh mũi. Tôi bật dậy như lò xò, miệng không
ngừng ho khan.

Cháy, trời ơi cháy rồi!

Tôi nhìn ra sân ngoài, ngọn lửa đã bén vào những chiếc bàn ghế gỗ,

rồi bắt đầu lan lên vách đất. Tôi vội vàng chạy vào gian trong, bất chấp
mình đang mang thân phận nam nhi mà lay hai người kia dậy: “Đại nương,
Hương Liên, mau ra khỏi nhà. Cháy rồi!”

Hương Liên hẵng còn mơ mảng ngẩn người, nhưng Hy Chiêu đã phản

ứng nhanh hơn. Bà kéo tay Hương Liên cùng tôi chạy thẳng ra ngoài.
Ngang qua ngọn lửa phừng phừng, hơi nóng phả vào khiến tôi đau rát, mắt
khô không khốc, mũi thì không thể thở được. Nhưng đã có kinh nghiệm từ
vụ hỏa hoạn xảy ra ở hội trường, tôi bèn ôm Hương Liên vào lòng, cùng Hy
Chiêu đại nương chạy băng qua đám cháy.

Ba người chúng tôi hít lấy hít để không khí. Đến khi mạch máu đã tạm

thời lưu thông bình thường, cả ba ngẩn ngơ nhìn ngôi nhà đang cháy phừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.