NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 19

Lông mày hắn nhếch lên, tay áo rộng lòe loẹt sắc màu phất một cái, ra

vẻ khinh thường: “Lại là ngươi. Ngươi còn định ăn bám ở đây bao lâu hả?”

Ta mà ăn bám á? Ngươi thì có. Chẳng qua là thằng nhãi ranh bám váy

cha mình là lão Trương chi huyện tham quan kia. Tài giỏi cái nỗi gì mà
suốt ngày đến chọc ghẹo con gái nhà lành?

Đầy một bụng ấm ức, tôi đứng thẳng người, miệng nhếch lên: “Có câu

nam nữ thụ thụ bất thân. Trương công tử nếu đã kinh qua sách vở, ắt hẳn
hiểu được lễ nghĩa này.” Vừa nói, tôi vừa đứng sát cạnh Hương Liên, dần
dần đem cô ra sau lưng mình. Hương Liên cũng vì thế mà trốn lọt hẳn sau
dáng người cao cao của tôi. Tôi tiếp tục chắp tay sau lưng, giọng điệu như
nho sinh: “Công tử đường đường là người đứng trên bao kẻ trong trấn, hà
cớ phải nhọc công với một nữ nhi dân thường? Người khác nhìn vào lại nói
không hay.”

Tôi thì chẳng được cái tài gì, chỉ có mỗi cái miệng là còn dùng được

thôi. Thế nên sau khi tôi nói xong, người dân xung quanh vốn đã chán ghét
cha con họ Trương, lại ồ lên tán đồng. Có vài kẻ còn ôm bụng cười.

Trương Khanh giận tím tái mặt mày, cứ chỉ vào tôi lắp bắp: “Ngươi…

ngươi… được lắm. Lũ bay đâu, xông lên.”

Lũ hầu cận phía sau nhìn như mấy thằng nghiện ất ơ, đứng với tôi

cũng chỉ đến cổ. Nghe lệnh của chủ nhân, lại nhìn tôi ngập ngừng do dự.
Trương Khanh thấy vậy bèn nổi giận quát tháo mấy tiếng nữa, nước bọt
văng tùm lum, lúc này lũ gia nhân mới dè dặt xông lên.

Mấy ngày nay lần nào cũng tình trạng như thế này, tôi đã quen rồi.

Lúc đầu còn chột dạ, hơi sờ sợ nhìn lũ đần này. Nhưng tới hôm nay, cảm
giác trong tôi chỉ còn lại hai từ để miêu tả: Khinh thường!

“Khoan đã.” Tôi phất ống tay áo, dơ năm ngón tay chặn đứng lũ gia

nhân khiến chúng khựng lại. Tôi ‘hừ’ một tiếng rồi lạnh nhạt nói: “Con trai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.