NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 23

Cơn bực của tôi xông lên tận óc, tôi nghiến răng chỉ vào đống tro tàn:

“Vậy cứ để hắn tác oai tác quái như vậy sao? Nếu không sớm tìm cách giải
quyết, mấy hôm nữa bọn hắn thiêu rụi cả trấn Thanh Tri.”

Nghe tôi nói vậy, người dân xung quanh đều trầm mặc.

Một lát sau mới có người thanh niên lên tiếng: “Chi bằng vào Kinh

thành báo án. Nghe nói Vương gia Lê Cát Lợi không chỉ là tướng quân
trăm trận trăm thắng, mà còn là một chính nhân quân tử, giúp Hoàng Đế
cùng nhiều quan viên phá ngàn vụ án.”

“Đúng đó, đúng đó. Cả ba người lên kinh báo án đi.”

Người dân bắt đầu hừng hực khí thế trong khi đứa mù mờ lịch sử như

tôi cố gắng lục lại trong trí nhớ từ máy tiết học hồi phổ thông ngủ gà ngủ
gật, xem vị tướng này là ai. Đến lúc như sực giác ngộ, tôi bắt đầu phấn
chấn hẳn lên: “Đường lên kinh tuy có ba ngày đường, nhưng tiền bạc gia tài
đều bị thiêu rụi hết, không còn vật gì trong người cầm cố được…”

Nói thế để đánh động lòng thương từ nhân dân thôi, chứ trong người

tôi vẫn còn một dây chuyền bạc luôn đeo ở cổ, giá trị cũng chẳng nhỏ đâu.

“Ở đây ta góp chút tiền…”

“Ta cũng có mấy đồng đây.”

“Đại nương, ta có một ít xu lẻ, người đi đường cẩn thận.”

Trong khi đại nương Hy Chiêu cùng Hương Liên ra sức cảm ơn và

không ngừng cảm kích thì tôi đang bận thu tiền gom góp của mọi người.
Nói thật thì lúc đó tôi chẳng hiểu giá trị tiền tệ của Đại Việt, nên cứ thấy ai
đưa đồng nào là nhận lấy ngay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.