NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 25

hoặc vùng lân cận xem trong khoảng thời gian gần đây, dầu hỏa được
người nào mua số lượng nhiều là có thể biết được hung thủ.

Nhưng căn bản việc này đối với ba người chúng tôi lại rất khó. Nếu

trực tiếp đi tìm hiểu sẽ đánh rắn động rừng, Trương chi huyện sẽ tìm cách
lấp liếm hết toàn bộ. Giờ đúng là chỉ còn cách lên kinh báo án, để Vương
gia Lê Cát Lợi cho người xuống điều tra bất ngờ, lúc đấy mới có hi vọng
bắt được kẻ gian.

Khi trời sáng hẳn, chúng tôi từ dã thôn dân trong trấn, bắt đầu lên

đường. Nói thật đây là lần đầu tiên sau mấy ngày ở lại trấn, tôi có dịp đi
ngao du đất nước mình trong bối cảnh lịch sử xa xưa. Lòng có chút hiếu kỳ,
tôi đâm ra ngó ngang nhìn dọc. Chợt nhớ ra một điều, tôi bèn vội vã hỏi hai
người kia: “Lần trước đại nương phát hiện ra ta ở con sông nào vậy?”

Hy Chiêu cùng Liên Hương vừa tản bộ, vừa tò mò nhìn tôi: “Là bên

bờ sông Hoàng Liêu ngay trước mặt.”

Tôi gật đầu, tự mình chạy lại bên bờ sông, phóng tầm mắt ra xa. Khỉ

thật! Tôi xuyên không từ trong giếng nhỏ ra cái con sông to đùng, như vậy
biết đâu là đường về nhà đây?

Thấy tôi mặt mày ủ rũ, Hương Liên mỉm cười: “Huynh đừng lo, lần

này chúng ta đến trấn bên cạnh sẽ thuê xe ngựa vào kinh. Không thể gặp
cướp đâu.”

Chúng tôi đi bộ đường vài canh giờ, lên đồi, rồi ngang suối, mãi mới

thấy thấp thoáng thị trấn phía trước. Tôi hí hửng nói: “Ta xuống phía dưới
xem thế nào. Hai người cứ tạm nghỉ chân đi.”

Có lẽ cũng đã thấm mệt, hai người phụ nữ liền lập tức đồng ý.

Tôi cầm tay nải đựng tiền, không nhanh không chậm xuống đồi. Con

đường tuy dốc nhưng tương đối dễ đi, thế nên tôi thơ thẩn nhìn ngắm quang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.