NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 27

mà là mười mấy tên thích khách đang cầm đao, sát khí gườm gườm nhìn
thẳng tới chỗ tôi.

Hắn nói cái gì? Tôi vừa đè bẹp thủ lĩnh của hắn ư?

Oh My God!!! Thế này thì chết bà nó rồi. Tự dưng đang yên đang lành

lại dây vào lũ áo đen như sát thủ thế này? Nhọ, nhọ hơn cầy.

Thấy tôi đứng ngẩn người, tên áo đen kia lại quát rống lên: “Mau thả

thủ lĩnh bọn ta ra, bằng không bọn ta sẽ giết chết ngươi.”

Thả? Vốn dĩ tôi đâu có bắt người đâu mà thả?

Ý, khoan --- Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi. Tôi ngồi xuống, cố sức

cầm thanh đao nặng trình trịch trong tay tên thủ lĩnh đang bất tỉnh, rồi khua
khua về phía hắn, dõng dạc hô lên: “Người của các ngươi ở trong tay ta,
nếu tiến lên một bước, ta không ngại cho hắn thành thái giám đâu.”

Lũ áo đen lặng người một chút, sau đó một tên gằn giọng: “Dựa vào

ngươi? Tên vương gia đó cử mình ngươi đến để cứu con gái gã thôi hả?”

Chuyện ngày càng phức tạp rồi đây! Vương gia nào? Con gái nào?

Tôi nghi hoặc nhìn về phía sau mình, lại thêm một lần nữa bất ngờ.

Chẳng biết từ lúc nào, phía sau tôi là một chiếc xe ngựa vô cùng trang nhã,
bên cạnh còn có một đám tùy tùng, nam nhân, nữ nhân đến cả chục người.
Nhưng trong kẻ nào kẻ nấy cũng tái xanh tái mét mặt, hình như cũng đang
bị dọa cho chết khiếp.

Tôi còn đang sắp xếp suy nghĩ logic một chút, thì tên kia lại quát lên:

“Tất cả, xông lên.”

“Hẵng khoan!” Tôi khua khua cây đao nặng trình trịch, “Tiến lên đi, ta

thiến hắn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.