nói: “Sửu chi huyện, ông không điều tra kỹ lưỡng đã đem tất cả những
người có mặt tại quán trọ nhốt lại, chẳng có bằng chứng kết tội mà đã đối
xử với họ như một phạm nhân. Tội này của ông, sau khi phá án xong ta sẽ
nghiêm túc xử lý. Còn nữa, đem nhốt hết đám ngỗ tác vào đại lao, chừa lại
một kẻ giỏi nhất, sớm mai ta sẽ cùng hắn nghiệm thi. Nếu không tìm ra
nguyên nhân gây nên cái chết của tử thi kia, tất cả đều chém đầu cho ta!”
Nói rồi, mặc cho cả đám người quỳ rào rào trên mặt đất nhận tội và
xin tha, tôi ôm Lê Hinh lướt qua bọn họ, thẳng tiến về phía nhà trọ xảy ra
vụ án. Từ khi án mạng xảy ra, nhà trọ này vẫn trong tình trạng canh gác của
đám sai nha phủ chi huyện. Hôm nay cả đoàn người chúng tôi từ Kinh đến,
bất chấp khó xử của lão chi huyện, tôi nằng nặc đòi lưu qua đêm tại đây. Có
lẽ giờ này công chúa, đám Từ Vệ cũng đã say giấc…
Ban đầu là tôi vội vã ôm Lê Hinh, rồi không biết từ bao giờ lại chuyển
thành nàng siết lấy tay tôi mà kéo đi. Như muốn chạy trốn, như muốn bỏ lại
tất cả, hai người chúng tôi, một trước một sau, không nói với nhau lời nào
nhưng bước chân vẫn đồng thuận cùng tiến. Không biết đã qua bao lâu, khi
ánh trăng vằng vặc trên bầu trời in bóng hình lóng lánh trên mặt nước dòng
suối nhỏ, Lê Hinh mới dừng lại. Chúng tôi đã chạy thật lâu, đã chạy thật xa
khỏi thị trấn nhỏ rồi mới dừng chân tại ngọn núi này.
Bao quanh con suối nhỏ đổ từ trên đỉnh núi róc rách qua những tảng
đá nhỏ là khu rừng rậm rạp không tên. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, tôi nhìn
dáng người mảnh khảnh phía trước, kiềm không được mà tiến đến ôm lấy
eo nàng, thì thầm gọi: “Hinh nhi…”
Nàng không đáp lời mà bất ngờ xoay người lại, ngọt ngào đặt lên môi
tôi một nụ hôn. Không giống như mọi lần đều là tôi chủ động, lần này nàng
vụng về cạy mở khóe miệng tôi, bàn tay đã nhanh chóng tháo đai lưng của
tôi xuống. Tôi hốt hoảng kéo lại vạt áo, kinh ngạc nhìn dục vọng không che
giấu trong mắt nàng mà thảng thốt: “Hinh nhi, nơi này… không được…”