NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 366

nhưng căn bản đại não tôi đã hoàn toàn đình trệ, chỉ có đôi mắt vẫn một
mực nhìn theo nhất cử nhất động của kẻ sát nhân.

Bước chân hắn chậm rãi cẩn trọng, có lẽ hắn đã phát hiện ra chúng tôi.

Bàn tay tôi chạm vào con dao nhỏ dấu trong ống giày, chỉ cần hắn mở cửa,
tôi sẽ cho hắn một dao. Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể để
người mình yêu vì tôi mà phải chết oan ức nơi hẻo lánh như thế này.

Tôi ôm lấy thân ảnh nhỏ nhắn trong lòng, nhắm mắt chờ đợi.

Bộp---ppp----

Tiếng đập trên nóc tủ vang lên cơ hồ như muốn khiến trái tim tôi nảy

ra khỏi ngoài lồng ngực. Cảm giác tủ hơi lung lay vì sức nặng, tôi kinh
ngạc mở to mắt, quan sát qua khe cửa nhỏ. Chỉ thấy ánh đuốc vẫn lập lòe
cháy, nam nhân kia khẽ bám vào tủ, đu người tìm kiếm vật gì đó trên nóc.

Tôi cúi đầu nhìn Lê Hinh. Gương mặt nàng tái mét, đôi mắt phủ một

màn nước trong veo lại hoe đỏ. Cứ mỗi lần tiếng ‘bộp, bộp’ trên nóc tủ
vang lên, bàn tay nàng lại siết tôi thêm một chút, cơ hồ cũng chẳng dám
thở. Lòng tôi thắt lại, tôi chưa từng có suy nghĩ mang nàng xuống nơi này.
Nhưng có lẽ, chúng tôi không hối hận vì đã bên nhau giờ khắc này, dù có
xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì vĩnh viễn cũng không buông tay.

Chiếc tủ ọp ẹp này đã chịu sức nặng của tôi và Lê Hinh, nay lại thêm

thân ảnh to cao của Nhị Hầu, không biết nó có thể trụ vững được bao lâu
nữa. Nhưng thật may, chỉ vài chục giây sau, Nhị Hầu đã không đu người
tìm kiếm trên nóc tủ. Qua ánh lửa leo lét, vật sắc nhọn trong bàn tay hắn lóe
lên ánh sáng bàng bạc lạnh lẽo. Lòng tôi chùng xuống, nhìn vết máu khô
trên con dao kia mà không khỏi đau đầu.

Tôi quên mất, mình có dao, thì hắn cũng có!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.