NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 422

chấp nhận tôi cũng là một thành viên trong Lục gia không phải điều khó
khăn.

Chỉ có điều, tôi nhớ mãi của nội ngày ấy khi một mình đến thăm tôi.

Nội xoa đầu tôi mà bảo: “Nếu đây là ý trời, thì chúng ta hãy cứ thuận theo.
Hạ Vy, con bé Tiếu Trình có lẽ sẽ sống thật tốt.”

Tuy vô cùng kinh ngạc trước câu nói của nội, nhưng rốt cuộc tôi vẫn

giữ nguyên quan điểm lặng yên.

Những ngày sau đó bệnh tình của tôi tiến triển vô cùng thuận lợi, thế

nhưng vì muốn nấn ná bên cạnh tiền bối Trịnh Tâm Lạc nên phải hơn một
tuần lễ sau tôi mới xuất viện.

Tôi trở lại cuộc sống đại học bình thường, tuy học chậm hơn lũ bạn

nhưng vẫn có khả năng đuổi bắt kịp, nên tôi không quá lo lắng chuyện thi
cử. Giao tình của tôi và giáo sư Lưu có thân thiết hơn trước vô cùng nhiều,
thi thoảng lại cùng nhau nói về quãng thời gian xuyên không như một giấc
mơ đó. Có lẽ sông Hồng chính là nhánh sông của Hoàng Liêu năm xưa,
cũng có thể cái giếng kia trước cũng là một nhánh của sông Hoàng Liêu,
nên chúng tôi mới vô tình mở cánh cửa thời gian xuyên không như vậy. Khi
nhắc đến vụ án kia, tôi nói đã tìm được thủ phạm là Nhị Hầu, giáo sư Lưu
có vẻ hơi trầm mặc một chút. Sau đó ông cũng chỉ thở dài mà không bình
luận gì thêm.

Đáng kể hơn là giờ tôi cũng là con cháu họ Lục, nên chính thức bị ông

nội coi như cháu ruột mà hành hạ. Sáng sớm khi mí mắt tôi vẫn còn díu lại,
nội đã gọi điện ầm ĩ, sang sảng mắng nếu không qua đi xem triển lãm cổ
vật thời Hậu Lê với nội, sẽ bị nội bắt dọn thư phòng nguyên một tuần lễ.
Với cái việc kinh khủng này, tôi liền lập tức tỉnh táo, phóng xe như bay qua
chỗ của nội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.