NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 426

Cuộc sống như một dân thường tuy chẳng lấy gì làm sung sướng,

nhưng lại vô cùng bình yên.

Sáng dậy ta phụ quận mã làm thuốc, giúp quận chúa quét dọn lớp học,

sau đó cùng Mạch Ly nhàn nhã trồng rau… Tuy không thể so bề với cuộc
sống trong phủ quận mã, nhưng căn nguyên chỉ cần nhìn quận mã và quận
chúa hạnh phúc, ta cũng đủ ấm lòng.

Hôm đó ta vào Kinh giúp gia lấy nguyên liệu hiếm làm thuốc, mà thứ

này trực tiếp do Cát Thuần đại nhân cử người vượt ngàn dặm lấy được.
Ngang qua một tửu quán, ta liền không kiềm được muốn nhấm nháp ngụm
rượu cay cay.

Thế nhưng, rượu còn chưa nuốt xuống, bên tai đã nghe một trận cười

cợt ầm ĩ của lũ người giang hồ: “Nghe nói quận mã gia tính tình chăng hoa,
nên lần đó đã hưu (ly dị) quận chúa. Bây giờ bỏ trốn còn không rõ tung
tích…”

Sau đó lại một trận cười nhạo.

Ta lập tức thấy đầu óc mình phủ đầy vân đen, vò rượu trên tay liền đáp

xuống lũ người kia ‘Choang’ một tiếng. Ta gầm lên: “Kẻ nào dám nói gia
nhà ta chăng hoa? Kẻ nào dám nói gia không thương quận chúa, bước ra
đây cho lão tử!”

Dù gì ta cũng là người học võ, theo Tướng quân chinh chiến nhiều

năm, nên ngày hôm đó, ta đã đập bay cả thảy chín cái bàn, nện thủng hai
cái cột nhà, đem theo cả tủ rượu quý cũng đánh nát… Cho đến khi quan
phủ la lối đưa người đến định bắt ta, nhưng lại nhận ra ta là người của
Tướng quân, sau đó đương nhiên ta đường hoàng ngẩng cao đầu, dẫm lên
những kẻ bị ta đánh cho nằm lê lết trên mặt đất mà rời đi.

Người thông minh như gia và quận chúa sẽ không bao giờ để ý đến

những lời kẻ khác bàn ra tán vào. Nhưng là ta rất để bụng, ta không muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.