NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 50

“Đẹp thật…” Từ trong vô thức, tôi thốt ra một tiếng cảm thán, ánh mắt

si mê nhìn nàng chăm chú.

Cùng là nữ nhi nhưng đem tôi so sánh với nàng, há chẳng khác nào

cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga?

“Lục công tử, ngươi sao vậy?” Giọng nàng ngọt nhẹ vang bên tai,

“Giờ mới đầu hè, sen còn chưa nở rộ. Đợi dăm ba hôm nữa, cả mặt ao sẽ
ngập sắc hồng, thơm ngát vô cùng.”

Tôi giật mình, lấp lửng sự xấu hổ bằng cách hướng theo cánh tay

nàng, nhìn những bông sen mới hé nở. Những cánh hoa đương còn hồng
phơn phớt dưới ánh hoàng hồng đỏ rực lên, như gò má của Lê Hinh lúc
này.

Nàng gật đầu với Mạch Ly. Cô nha hoàn theo hầu quận chúa đã mười

mấy năm liền hiểu ý, vội cúi người hành lễ rồi rời đi.

Đợi cho bóng của Mạch Ly đã khuất, quận chúa thở dài nhìn tôi: “Tiếu

Trình, ngươi có phải đang nói dối về thân phận? Giọng của ngươi không
giống người trấn Thanh Tri. Âm tiết không nặng như Hương Liên cô nương
và Hy Chiêu đại nương” Nàng nhấp một ngụm trà, hàng mi cong khẽ cụp
xuống, “Đừng giấu ta, có được không?”

Vốn đã biết trước một người thông minh và sắc xảo như quận chúa có

lẽ đã sớm nghi ngờ, tôi cũng không phủ nhận, bèn trầm giọng đáp: “Ta vốn
là côi nhi, chỉ cần có mái che thì nơi nào chẳng là nhà…”

Quận chúa nhìn tôi kinh ngạc, ánh mắt nàng chiếu lên người tôi đủ

loại cảm xúc phức tạp. Nhưng tôi vẫn chỉ có thể lảng tránh, chân thật nhất
có thể: “Hy Chiêu đại nương cùng Hương Liên đã giúp đỡ ta trong lúc ta
gặp nạn, cho một nam nhân như ta ở lại khi ta không chốn dung thân. Nay
cũng vì ta mà mất nhà mất cửa, ta không liều mình cầu xin tướng quân giúp
đỡ, thì trong lòng vẫn cảm thấy có lỗi với hai người họ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.