Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 141

Cao Như Băng đột nhiên hào hứng, hỏi: “Việc này hay đấy, anh ấy là

người thế nào? Bao nhiêu tuổi? Làm gì? Trông thế nào?”.

Tạ Nam đưa danh thiếp của Vu Mục Thành cho bạn, nói: “Ba mươi

hai tuổi, ở cách tớ một dãy nhà. Trông người cũng... chững chạc”.

Cao Như Băng nhìn kỹ tấm danh thiếp trên tay rồi nói: “Cũng là tuổi

trẻ tài hoa đấy nhỉ, cậu phải nắm thật chắc cơ hội này, đừng có mà mất hết
tinh thần nữa nhé”.

“Ngay cả Đại hội Nhân Duyên tớ cũng đi rồi, sợ gì mất tinh thần cơ

chứ”, Tạ Nam cười khổ: “Nhưng... tớ cứ cảm thấy việc này không đáng tin
lắm, qua lại với một anh hàng xóm, nhỡ ra không thành, tớ lại phải chuyển
nhà à? Nếu không ngày nào cũng gặp nhau khó chịu lắm”.

“Cậu phải bỏ cái thói việc gì cũng nhìn bằng cặp mắt bi quan ấy đi,

ngay cả việc bắt đầu một tình yêu cũng không đủ tự tin, cậu định sống cả
đời thế nào?”

Tạ Nam thừa nhận Cao Như Băng nói có lý, song vấnđề chính là bây

giờ cô chưa tìm được cảm giác của tình yêu. Chỉ nguyên việc đắn đo suy
nghĩ không thôi, cô cũng thấy nó vừa không thực tế lại chẳng đáng tin. Nếu
không phải vẫn cầm danh thiếp của anh trong tay, cô thực sự còn hoài nghi
có phải mình đang mơ một giấc mơ kỳ lạ và buồn cười không? - không
phải cơn ác mộng nhưng cũng chẳng thể coi là giấc mộng đẹp.

Chú thích:

(*) Đông Gioăng: Được dùng như Sở Khanh, nhưng với ý nghĩa ít tiêu

cực hơn, nhiều khi chỉ để nói đến người đàn ông hấp dẫn phụ nữ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.