Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 176

Thời gian hợp tác giữa hai bên tương đối dài, trước kia khi gia đình

anh gặp biến cố, Tổng giám đốc Tần đã cố gắng hết sức giúp đỡ, mối thâm
tình giữa hai nhà càng trở nên sâu nặng hơn. Lúc bàn việc công họ không
tránh khỏi hỏi thăm về một số việc riêng gia đình, ông Tần kêu lên: “Cháu
về gánh vác cho bố cháu thì tốt quá, vài năm trở lạiđây ông ấy đã quá vất
vả, lần trước nhìn thấy ông ấy hom hem mà vẫn cố hết sức làm chủ trì nghi
thức khởi công ở ngoại ô, ôi, lòng chú đau xót lắm. Đến tuổi của bọn chú,
không phục tùng tuổi tác là không được nữa rồi”.

Hạng Tân Dương cười nói: “So với bố cháu, Tổng giám đốc Tần vẫn

còn rất trẻ, chú đang tuổi khỏe mạnh, đâu đã coi là già được ạ”.

Ông Tần lắc đầu nói: “Chú cũng sắp sáu mươi rồi, đứa con gái yêu

quý của chú vẫn còn ham chơi lắm, đành phải hy vọng vào đứa cháu Tần
Khan tiếp quản, có điều nó vừa mới du học về, chú đành vất vả thêm vài
năm nữa rồi mới yên tâm giao công việc cho nó. Tân Dương này, bây giờ
cháu đã biết xử lý công việc, cuối cùng bố cháu cũng có thể yên tâm mà
tĩnh dưỡng rồi”.

Sau khi cáo từ đi ra, Hạng Tân Dương xuống tầng một, ra khỏi tòa nhà

văn phòng, tới mua tờ báo Buổi tối tại một quầy báo ven đường. Giở ra
xem, tấm ảnh đó ngay lập tức đập vào mắt khiến anh như nghẹt thở.

Đương nhiên, chỉ nhìn thoáng thôi Hạng Tân Dương cũng dễ dàng

nhận ra Tạ Nam.

Đây là khu vực tập trung nhiều tòa nhà văn phòng nhất thành phố này,

những tòa nhà cao tầng san sát liền kề nhau, cơn gió lạnh luồn qua khu này
sang khu khác, nó cứthổi cho tới khi tâm hồn con người cũng lạnh dần đi.
Tờ báo trong tay anh lật phật bay theo gió, bức ảnh chụp Tạ Nam khẽ chấp
chới trong mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.