Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 22

định cùng họ đi mát-xa chân. Từ khi về nước đến nay, anh rất ít đặt chân
đến những nơi vui chơi giải trí thế này, đi rồi mới biết thật không hổ danh
là Trung tâm Y tế Quốc gia, không có những dịch vụ đèn mờ, chỉ đơn thuần
mát-xa bàn chân thư giãn mà thôi. Nghĩ kỹ một chút, anh mới nhận ra, đây
đều là dụng ý của Giám đốc Ngô, anh ta sao dám đưa ông sếp còn đang lạ
lẫm, chưa hiểu hết tính khí này đến những chỗ đèn mờ cơ chứ, rồi nghĩ đến
mới chiều nay mình còn nổi cơn thịnh nộ đùng đùng ở công ty, anh đột
nhiên thấy mất hứng.

Anh không cảm nhận được tác dụng dược lý thần diệu của món mát-

xa chân, mà chỉ cảm thấy qua một liệu trình, mình đã tỉnh rượu kha khá rồi.
Anh đưa khách hàng về nhà rồi một mình lái xe quay về. Đến nhà thì đã
gần mười hai giờ, anh quẹt thẻ đi vào cổng bỗng thấy chiếc xe tải đang đỗ
trong đó, một giọng nữ đang từ tốn nói lý điều gì đó với nhân viên bảo vệ.

“Vậy anh bảo tôi phải làm thế nào, tôi đâu có muốn xe vào thành phố

muộn như vậy chứ, tôi đã phải mất bao nhiêu thời gian chờ đợi rồi. Tài xế
cũng phải về cho kịp nữa, tôi chỉ dỡ xuống có một chiếc đàn piano thôi mà,
sẽ không ầm ĩ ảnh hưởng đến ai đâu.”

“Nhưng ở đây có quy định…”

“Tôi biết quy định của các anh, tôi cũng là một người có ý thức mà, tôi

tình nguyện tuân thủ tất cả các quy định hợp lý ấy. Nhưng bây giờ việc đã
đến nước này rồi, chiếc piano này là bác tài xế tiện đường chở giúp tôi tận
từ dưới quê lên, tôi đã làm phiền bác ấy quá rồi, nếu không lập tức dỡ
xuống, cho họ còn về thì sẽ nhỡ hết công việc của họ, hay là anh hãy gọi
giám đốc phụ trách trực ban lại đây, tôi muốn nói chuyện trực tiếp với ông
ấy.”

Dưới ánh đèn đường, Vu Mục Thành nhận ra tiếng nói từ tốn, trong

trẻo kia chính là của nữ chủ nhân căn hộ dưới tầng một. Anh ngó đầu ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.