Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 24

Vu Mục Thành quan sát phòng khách, đúng là trống trơn chẳng có gì,

chỉ bày một bộ sofa bằng nhung da hươu, một chiếc bàn trà và một kệ ti vi
rất đơn giản, trên đó chẳng kê gì, căn phòng gần như trống rỗng. Còn trong
phòng ăn nối liền với phòng khách cũng chỉ kê chiếc bàn thủy tinh nhỏ và
bốn cái ghế, không biết tại sao anh bỗng có cảm giác căn phòng trống trải
này thật ảm đạm dưới ánh đèn hiu hắt.

“Hôm nay thật cảm ơn anh quá, tôi thấy rất áy náy.”

Vu Mục Thành nghe ra ngầm ý muốn tiễn khách trong lời nói của cô,

bèn cười hất cằm về phía chiếc đàn vẫn đang để cạnh bộ sofa, nói: “Cô
định để chiếc đàn ở đây à?”.

“Nhà còn rộng lắm, phòng nào cũng để trống, tôi sẽ tự mình sắp xếp

nó sau, sàn lát nhà bền lắm”, Tạ Nam cười nói.

“Để tôi giúp cô, nặng lắm đấy”, Vu Mục Thành cũng chẳng biết có sợi

dây thần kinh nào trong người bị lỗi nhịp hay không. Tạ Nam hơi ngạc
nhiên, nhưng cô cũng không nhất quyết từ chối, hai người, người đẩy người
kéo chuyển chiếc đàn vào trong căn phòng có cửa sổ hướng ra vườn. Căn
phòng này hoàn toàn trống trải, chỉ có một giá sách trống trơn kiểu dáng
đơn giản kê sát tường.

Sau khi kê xong chiếc đàn, hai người mồ hôi nhễ nhại, Tạ Nam vừa

thở vừa nói với Vu Mục Thành: “Thật cảm ơn anh, tôi là hôm nào tôi mời
anh một bữa cơm nhé”.

“Tôi là Vu Mục Thành, đều là hàng xóm láng giềng, cô không cần

khách sáo đâu.”

Tạ Nam tiễn anh ra cửa, anh đi xuyên qua mảnh vườn vẫn um tùm cỏ

mọc, tiện tay giúp cô đóng cánh cổng sắt thấp, quay đầu nhìn lại thấy Tạ
Nam đang đứng ngoài hiên dưới ánh đèn mỉm cười với mình. Cô mặc chiếc
sơ mi tay lỡ có ren màu trắng, chiếc váy ôm màu đen, đôi giày cao vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.