Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 26

hội cho cậu đấy chứ, đừng cằn nhằn linh tinh nữa, sắp chuyển mùa rồi, cậu
không cần mua quần áo mới à?”.

“Quần áo của tớ vẫn đủ dùng.”

Lần này, Tạ Nam nói thật, bởi vì cô làm việc ở Công ty Hoa Trung

trực thuộc tổng công ty liên doanh rượu bia, nơi có yêu cầu rất nghiêm ngặt
về trang phục của nhân viên. Từ thứ Hai đến thứ Năm phải mặc đồng phục,
thứ Sáu có thể mặc tự do nhưng vẫn phải là kiểu công sở. Mùa hè thì thoải
mái hơn, không cần mặc đủ bộ, nhưng vẫn phải là quần áo văn phòng, chứ
không được mặc các kiểu quần ngố, quần lửng đến mắt cá, váy jupe, dép lê,
xăng đan hở mũi hay giày thể thao đều bị cấm, cứ cách nửa tháng bộ phận
Nhân sự lại gửi thư điện tử nhắc nhở về trang phục với nhân viên, ai vi
phạm sẽ bị phạt.

Cũng may, nhân viên ở công ty con không sành điệu, dùng toàn hàng

hiệu như công ty mẹ bên Thượng Hải. Cách ăn mặc nhìn chung là khá giản
dị, ngoài một số người gia cảnh khá giả, trẻ trung, tính tình yểu điệu, những
người khác đều như ngầm mặc định lựa chọn các nhãn hàng giá cả phải
chăng.

Tạ Nam vốn lười nhác, không muốn mất tiền mất sức vì việc này, mỗi

khi được dịp khuyến mãi, cô thường chạy thẳng đến cửa hàng đại diện của
nhãn hàng Hồng Kông mua một loạt, giá cả và kiểu dáng đều vừa phải, có
thể chấp nhận được.

Cao Như Băng không để ý đến lời của Tạ Nam, hai người ra khỏi nhà,

bắt xe đến trung tâm thương mại. Cao Như Băng thử hết bộ này đến bộ
khác, còn Tạ Nam phụ trách việc đưa ra ý kiến. Cao Như Băng lạnh lùng
vứt bộ váy màu hồng lên người Tạ Nam, cô né người nhìn kỹ, đó là chiếc
váy lễ hội hai dây hở vai có thêu hoa và viền ngọc trai, dáng bút chì bó gối.

“Còn ngồi ngẩn ra đấy làm gì, cậu thử đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.