Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 322

“Vâng, được ạ.” Tạ Nam cũng cảm thấy phản ứng của mình vừa rồi

hơi quá, cô tiếp tục uống sữa, đột nhiên nhớ ra việc gì đó, “Em phải dọn
xuống nhà chứ, nếu không sẽ không tiện”.

“Cái đó thì không cần, anh chị ấy có căn biệt thự ở bên hồ đối diện, họ

sẽ ở đấy luôn.”

Tạ Nam chỉ cần nghĩ tới buổi tối là tim đã hồi hộp lo lắng, cô vốn hay

e ngại khi tiếp xúc với người lạ, hơn thế đây là lần đầu tiên cô gặp người
nhà của Vu Mục Thành. Cô cố gắng kết thúc bữa sáng nhanh chóng, nói lời
tạm biệt với anh rồi chạy xuống nhà thay quần áo. Nhưng quần áo trong tủ
của cô nếu không phải là những bộ mặc đi mặc lại mãi thì lại là những bộ
thể thao cô hay mặc dịp cuối tuần, chẳng có bộ nào chỉn chu cả. Thời gian
không còn sớm nữa, cô đành chọn bộ vest màu trắng sữa mặc rất thoải mái
kết hợp với chiếc sơ mi kẻ đỏ, sau đó vội vàng đi làm.

Đến trưa rồi mà tâm trạng của Tạ Nam vẫn chưa bình tĩnh lại được, cô

tranh thủ thời gian nghỉ ngơi gọi điện cho Cao Như Băng hỏi ý kiến. Cao
Như Băng cười lớn. “Ái chà, tình hình phát triển cũng khá đấy chứ, đã đến
bước gặp người nhà anh ấy rồi.”

“Thì chỉ cùng nhau đi ăn thôi m

“Có ai rỗi việc mà đi mời một người chẳng liên quan tới mình đi ăn

cơm cùng gia đình người ta không.” Cao Như Băng vừa cắn miếng táo vừa
nghĩ ngợi, rồi nói tiếp, “Cậu đừng lo lắng, cứ như bình thường thôi, cố
gắng thoải mái và lịch sự là được rồi”.

“Nhưng... tớ hồi hộp.”

“Cậu à, tớ đã nói với cậu từ lâu rằng lá gan của cậu đặt không đúng vị

trí mà, nhìn thấy chuột gián thì không sợ, thế mà nhìn thấy người lạ thì im
thin thít. Thật là kỳ quá.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.